Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:38:16
Lượt xem: 59
Chỉ có điều Lý Thu Thu lại khéo tay ngoài ý muốn. Lý Thu Thu rụt rè ưỡn ưỡn ngực: "Không nên coi thường kỹ năng sống của một trạch nữ.”
Đường Phi được an ủi, gọi Lý Thu Thu qua: "Hóa ra là người đồng đạo, nào nào nào mau tới đây hỗ trợ, đừng để bọn họ làm nát nữa.”
Cả đám người cười cười nhốn nháo, hoàn toàn không cảm thấy mệt, lúc ăn cơm cũng thấy rất say sưa, Quý Vân nịnh nọt: "Chú, cả nhà các chú tốt quá, về sau cháu có thể lời thường xuyên hay không?”
Đường Kim Hâm không chút chần chừ đồng ý, sau đó còn rất vui vẻ, cầm rượu ra uống cùng mọi người, Đường Phi và Đường Bôn dứt khoát chuyển bàn ra, vừa hát vừa nhảy biểu diễn góp vui.
Cứ như vậy ầm ĩ đến chiều, đến lúc Đường Noãn chuẩn bị ra về, nhà họ Đường lại mang quà ra.
Vợ chồng Đường Kim Hâm rất hào phóng, trực tiếp tặng Đường Noãn một chiếc xe thể thao.
Thẩm Kim Hoa nói: "Mẹ nhìn thấy con có huy chương đua xe, con thích xe phải không?”
Đường Noãn sửng sốt, cô quả thật đã từng đua xe, ở độ tuổi phản nghịch lại không được coi trọng, cô theo đuổi cảm giác kích thích của tốc độ, chỉ có đến khi đính hôn với Diệp Thù Yến, cô muốn giả vờ hiền lành nên không chơi nữa.
Chính cô cũng không nhớ rõ huy chương đua xe đó bị nhét ở góc nào, không ngờ lại bị vợ chồng Đường Kim Hâm phát hiện, bọn họ nghiêm túc xem từng phần thưởng cô đạt được, cho dù chỉ là ảnh chụp. Có lẽ là bởi vì thả lỏng, cũng có thể là do rượu, bộ não hơi say tựa hồ không được khống chế, lúc cô nhận lấy chìa khóa xe nhịn không được túm lấy bàn tay to của Đường Kim Hâm: “Ba...”
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng gọi ba, Đường Kim Hâm sửng sốt, hốc mắt nhất thời đỏ lên, giơ tay sờ sờ đầu cô, nghẹn ngào nói: "Ừm, con gái ngoan.”
Đường Noãn bỗng muốn khóc, Thẩm Kim Hoa tiến lên ôm lấy cô, Đường Noãn lẩm bẩm gọi: "Mẹ.”
“Ừm, mẹ ở đây.”
Thẩm Kim Hoa xoa xoa tóc của cô: "Về sau muốn về thì cứ về thường xuyên, đây chính là nhà của con.”
Đường Noãn gật gật đầu, lại bởi vì khóc nên có hơi xấu hổ.
Đám Đường Nguyệt và Đường Phi dứt khoát để quà vào trong xe thể thao của cô, Đường Nguyệt gọi giúp cô một tài xế để lái xe về. Diệp Thù Yến vì muốn đưa quà ăn mừng cho Đường Noãn, tâm trí cả ngày có chút không yên, đến buổi chiều, nghĩ có khả năng Đường Noãn sắp về, khó tránh khỏi buồn bực, trời còn chưa tối đã tan làm trước. Nhanh chóng kết thúc chuyện này, sau đó để cho tất cả đều trở về quỹ đạo, nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe tài xế nói: “Ồ? Diệp tổng, đó không phải là cô Đường sao?”
Diệp Thù Yến gần như lập tức nhìn thấy Đường Noãn, chỉ thấy cô ngồi ghế phụ trong một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ thẫm, cười rất ngọt ngào với thanh niên ngồi phía ghế lái, không biết đang nói với người ta cái gì, trên mặt lại còn lộ ra vài phần ngây thơ... Một luồng lửa giận vô danh xông thẳng lên đỉnh đầu, Diệp Thù Yến mở cửa xe đi qua: "Đường Noãn!”
Đường Noãn nhìn thấy anh, cười cực kỳ vui vẻ: "Anh Thù Yến? Sao anh lại ở chỗ này, không phải bận rộn nhiều việc sao?”
Diệp Thù Yến híp híp mắt: "Cho nên một mình em, chơi rất vui vẻ hả.”
Ánh mắt của anh rơi lên người cậu thanh niên phía tay lái: Gương mặt có vậy, dáng người có vậy, xe thể thao cũng chỉ có vậy! Có cái gì mà vui vẻ chứ?”
Không chơi, tôi đang định đỗ xe, nhưng không tìm thấy chỗ đỗ xe.”
Đường Noãn nói.
Đương nhiên Đường Noãn có chỗ đỗ xe, chỉ là cô không có xe, đã sớm quên mất vị trí ở đâu, lại thêm có chút men rượu, đầu óc có chút mơ hồ, nên cứ chỉ chỏ mơ hồ. Diệp Thù Yến cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, cúi người xuống, quả nhiên ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt, lạnh lùng nói: "Xuống xe!”
Đường Noãn nghe ra giọng của anh không tốt, không biết vì sao cũng có chút tức giận, bắt lấy cửa xe nói: "Không xuống!”
Diệp Thù Yến đang muốn trừng mắt, chỉ thấy thanh niên phía tay tái nhanh chóng xuống xe, giao chìa khóa cho Diệp Thù Yến: "Chào anh, tôi đã lái xe đến nơi, xin phép đi trước.”
Nói xong lấy từ phía sau xe ra một chiếc xe đạp gấp rồi rời đi luôn. Diệp Thù Yến: . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-122.html.]
Anh cúi đầu nhìn Đường Noãn, Đường Noãn đắc ý nói: "Ba mẹ tôi tặng xe cho tôi.”
Diệp Thù Yến: . . .
Diệp Thù Yến hít sâu một hơi, ngồi vào vị trí tay lái, lái xe vào chỗ đỗ xe.
Chợt nghe thấy người phụ nữ bên cạnh vui vẻ vỗ tay nói: "Oa, anh Thù Yến tuyệt quá!”
Diệp Thù Yến nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, cơn giận trong bụng đột nhiên tan biến.
Phiền chán vuốt ve trán, hình như sự việc lại thêm phiền phức rồi...
Diệp Thù Yến hít sâu một hơi, xuống xe chuẩn bị trở về, anh cảm thấy anh cần bình tĩnh một lúc.
Nhưng mà người nào đó không hề cho anh thời gian bình tĩnh, sau khi Đường Noãn đi theo anh xuống xe, nghĩ nghĩ cái gì đó, vòng ra phía sau xe mở cốp, lấy một đống quà ra: “Anh Thù Yến, lấy ra giúp tôi.”
Diệp Thù Yến chỉ có thể nhận mệnh bê lên giúp cô. Thang máy đi đến tầng mười, Diệp Thù Yến để một túi lớn đựng quà xuống, định lên lầu. Đường Noãn quay đầu đầy vẻ nghi ngờ nhìn anh: “Không đi vào ngồi một chút sao?”
Diệp Thù Yến thản nhiên nói: “Tôi còn có công việc phải làm, em nghỉ ngơi đi.”
Đường Noãn gật gật đầu, vẻ mặt khéo hiểu lòng người: “Ừm, công việc quan trọng hơn, anh cứ đi làm đi.”
[Lừa người! Bận rộn làm việc thì sao chưa đến sáu giờ đã về nhà rồi?]
Diệp Thù Yến: . . .
Anh xoa xoa trán, xem đi, một trong những khuyết điểm trí mạng khi dính vào chuyện tình cảm chính là: Chỉ số thông minh thật sự sẽ giảm xuống. [Rốt cuộc gần đây anh ấy bị làm sao vậy? Rõ ràng đang trốn mình, mình chọc tới anh ấy chỗ nào sao?]
[Hừ, anh ấy không để ý tới mình, mình cũng không thèm để ý đến anh ấy, về sau cũng không bao giờ để ý tới nữa! Có bản lĩnh thì từ hôn đi!]
Diệp Thù Yến thấy Đường Noãn mỉm cười, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng cô đang tức giận như vậy, anh buộc bản thân lùi về phía thang máy, mặc kệ thế nào, bình tĩnh trước đã rồi nói sau...
[Oa, đây là quà chị cả tặng, a, nước hoa này, mùi thơm quá...]
[Đây là quà anh hai tặng, quả nhiên là anh mình, cũng rất được...]
[Oa, Đường Bôn được đấy!]
[Đây là của Quý Vân và Lý Thu Thu...]
[Tên đàn ông cặn bã Diệp Thù Yến, không có của anh ấy!]
Diệp Thù Yến nhìn chăm chú hộp trang sức trước mặt, không khỏi giơ tay che che mắt, rõ ràng anh đã cầm theo, muốn nhân lúc gặp được ở trong thang máy, cứ thản nhiên mà đưa cho cô, quà tặng và tâm ý đã tặng rồi, về sau không nên tiếp xúc nhiều nữa. Kết quả đến khi thật sự gặp được hoàn cảnh tốt nhất, anh lại hoàn toàn quên mất. Từ khi nào mà anh lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy?
Thôi vậy, Diệp Thù Yến bỏ tay xuống, hôm nào đưa sau cũng được, hôm nay không tặng được, anh cần có thời gian bình tĩnh lại. [Chẳng lẽ là ghét bỏ ba mẹ mình? Nói cái gì mà bận làm việc không đi, rõ ràng không hề bận rộn chút nào, nói không chừng là ghét bỏ nhà mình khó coi, hừ! Anh ghét bọn họ, tôi còn ghét anh đấy! Chờ đi, tôi sẽ từ hôn với anh!]
[Sao lần này trợ lý Văn cũng không nhắc nhở anh ấy? Uổng công mình còn đăng lên vòng bạn bè, năng lực làm việc của trợ lý Văn đáng phải phê bình!]
...
Diệp Thù Yến nhắm chặt mắt, anh cảm thấy cô nhóc kia đang đối nghịch với anh, đầu óc hôm nay hoạt động quá phong phú, anh mở văn kiện ra cố gắng chặn lại tin tức trong đầu, hôm nay anh chồng chất không ít việc, làm việc có thể khiến cho anh bình tĩnh lại... [Không không không, không được nhớ đến anh ấy, Diệp Thù Yến không phải người tốt, dù sao mình cũng không gả cho anh ấy, cái đầu này, phải nghe lời, không được nghĩ đến nữa.]