Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:38:11
Lượt xem: 65
Nhưng mà nửa giờ sau, trợ lý Văn một bên xử lý công việc bị ôm về bàn làm việc - đống công việc mà đáng lẽ ra phải là công việc của Diệp Thù Yến, một bên nghe cuộc điện thoại của quản lý của hàng trang sức đang thận trọng hỏi: “Vâng, sao Diệp tổng lại đích thân tới đây vậy? Anh ấy có cực thích hay kiêng cái gì không? Bên chúng tôi sẽ chú ý hơn một chút.”
Trợ lý Văn mặt không cảm xúc nói: “Không biết, anh ta là một nhà tư bản tính khí thất thường, không cần phải quan tâm tới anh ta.”
Quản lý cửa hàng trang sức: . . .
Sau khi đám người Đường Noãn rời khỏi hội sở, họ đi ăn mừng, Đường Phi đã đặt trước một nhà hàng lẩu, hương vị vô cùng tuyệt.
Đường Kim Hân lau sạch đũa rồi đưa cho Đường Noãn: “Mấy ngày nay không có tâm trạng gì, hôm nay rốt cuộc mọi việc đã xong, chờ hộ khẩu được đổi về, chúng ta sẽ làm một bàn tiệc chính thức!”
Đường Phi lập tức gọi món: “Cua Hoàng đế!” Đường Bôn lập tức theo sát sau: “Phật nhảy tường!” Thẩm Kim Hoa gõ vào đầu Đường Phi: “Nói đến ăn, luôn là con tích cực nhất.”
Đường Nguyệt cũng giơ tay: “Nấm tùng nhung nướng than.”
Đường Kim Hâm cười ha hả nói: “Được, được.”
Lại nhìn về phía Đường Noãn: “Noãn Noãn thế nào?”
Có lẽ bị bầu không khí ảnh hưởng, Đường Noãn không khỏi buột miệng thốt lên: “Sườn chua ngọt.”
Đây là lần đầu tiên cô tham gia vào bữa tiệc náo nhiệt của họ, mắt thường cũng có thể thấy được là Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa đang rất vui vẻ, Đường Kim Hâm nói: “Đến khi ổn thỏa, ba sẽ tự mình chọn cho con miếng sườn heo tươi ngon nhất!”Khóe miệng Đường Noãn vô thức nhếch lên, cô phát hiện, bước ra một bước này cũng không phải là quá khó, mà những gì cô chứng kiến và gặp phải sau khi bước ra cũng không hoàn toàn đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Vì vậy, khi Đường Nguyệt đề nghị có thể mời bạn bè của cô ấy đến được không, Đường Noãn cũng gật đầu đồng ý.”
Còn cả Diệp Thù Yến nữa.”
Thẩm Kim Hoa chủ động nhắc tới: “Mấy ngày nay cũng làm phiền đến cậu ấy nhiều, nếu có thời gian rảnh thì cùng nhau tới đây đi.”
Đường Kim Hâm cũng gật đầu, sự việc hôm nay đã thay đổi cách nhìn của bọn họ đối với Diệp Thù Yến, trước đây bọn họ chỉ nghe nói Diệp Thù Yến không hề thích Đường Noãn, hiện giờ xem ra có vẻ như đã hiểu lầm cậu ấy, đính hôn được ba năm, chỉ có một mình cậu ấy nhớ tất cả ngày tháng của Noãn Noãn, chỉ điều này thôi cũng đủ để họ cảm kích, hơn nữa trong khoảng thời gian này biểu hiện cậu ấy cũng không tính là tệ. Đường Noãn biết bọn họ lại hiểu lầm, nhưng cô cũng không nói gì, mối quan hệ giữa cô và Diệp Thù Yến đến bây giờ có chút phức tạp, nhưng lần này thực sự cần phải chân thành cảm ơn anh.
Đường Noãn suy nghĩ một chút, trực tiếp nhắn tin cho anh, rồi không tự giác nhìn mãi vào điện thoại.”
Sao rồi? Anh ta không trả lời tin nhắn à?”
Đường Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lúc này Đường Noãn mới ý thức được, cô vậy mà đang đợi tin nhắn của Diệp Thù Yến, không khỏi xoa xoa trán: “Không có, công việc của anh ấy bận bịu, anh ấy thường không xem điện thoại, chờ đến khi thấy thì sẽ trả lời lại em thôi.”
Mấy ngày nay anh trả lời tin nhắn rất nhanh, làm cô quen với điều đó.
Đường Nguyệt nhíu mày lại, nhưng thấy Đường Noãn ăn cơm vô cùng vui vẻ, thôi không nói gì nữa.
Trong một cửa hàng trang sức cao cấp, Diệp Thù Yến đang ngồi trong một phòng VIP sang trọng, không kìm được lại lấy điện thoại di động ra nhìn xem tin nhắn được gửi đến trên đó: [Sau khi đổi hộ khẩu, bọn tôi có cùng nhau ăn mừng một bữa, anh có rảnh không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-119.html.]
Trong lòng Diệp Thù Yến nghĩ, không rảnh. Nhưng ngón tay đặt trên đó lại chậm chạp không động đậy một hồi lâu.
“Diệp tổng, tất cả các kiểu dáng phụ kiện trang sức ở trong cửa hàng đều có ở đây.”
Quản lý cửa hàng trang sức cầm tập ảnh giới thiệu sản phẩm gõ cửa tiến vào.
Diệp Thù Yến đưa tay ra cầm lấy, gần đây anh quả thực đã chú ý quá nhiều đến Đường Noãn, nếu hiện giờ chuyện của cô đã được giải quyết triệt để, bọn họ cũng nên trở về trạng thái thoải mái nhất như trước kia. Anh chậm rãi lật xem quyển ảnh, chuyện này nếu đã là anh tự mình đứng ra, thì cũng nên tự tay chọn cho cô một món quà, coi như là viên mãn.
Nghĩ như vậy, Diệp Thù Yến liếc mắt một cái thấy được một cái kẹp tóc kim cương kiểu lá bạch quả, ba chiếc cùng kiểu dáng nhưng kích cỡ lớn nhỏ khác nhau xếp thành một hàng, trong đầu anh không khỏi hiện lên mái tóc dài của Đường Noãn, cài cái này vào, có lẽ trông cô sẽ giống một tinh linh trên cây nhỉ?
Vừa mới ổn định, ánh mắt anh lại rơi vào một chiếc trâm cài tóc khảm xà cừ, trâm hình chữ U không có quy tắc, màu sắc cầu vồng lấp lánh huyền ảo, vừa cá tính vừa dí dỏm, anh nhớ hình như Đường Noãn rất thích mấy thứ mang chút phong cách cổ điển.
Diệp Thù Yến suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục lật tờ khác, lại nhìn thấy một chiếc kẹp tóc ngọc trai vàng Nam Dương.
Quản lý thấy anh nhìn chằm chằm một hồi lâu, liền cười giới thiệu: “Những viên ngọc trai Nam Dương này đều vô cùng tốt…”
Nhưng mà anh ta còn chưa nói xong, Diệp Thù Yến đã lật sang trang khác, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Quản lý:…
Anh ta còn tưởng rằng bản thân đã nói sai chỗ nào, chọc cho đối phương tức giận, dù sao trợ lý Văn cũng nói vị này tính khí bất thường…
Kết quả đối phương lại làm như không có việc gì, tiếp tục xem tiếp. Trong lòng quản lý bình tĩnh lại, thầm nghĩ trợ lý Văn nói đúng, quả thực vị này làm cho người ta đoán không ra. Một giờ sau, quản lý vui vẻ ôm tuyển tập trang sức đi ra, người có tiền mà, tính khí thất thường là chuyện bình thường, ai kêu người ta chọn mua nhiều cơ chứ?
Chị gái đứng quầy vừa líu lưỡi vừa đóng gói trang sức: “Mới có một lúc mà mua nhiều vậy cơ à?”
Quản lý vui vẻ gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Chú ý một chút, vị Diệp tổng này không thích ngọc Nam Dương cho lắm.”
Chị gái đứng quầy thắc mắc: “Tại sao, ngọc Nam Dương đẹp vậy mà?”
Quản lý nói: “Sở thích của kẻ có tiền, dù sao trân châu, kim cương, bảo thạch, xà cừ, cái nào cũng đẹp.”
Chị gái đứng quầy đóng gói đẹp đẽ sáu hộp trang sức, hâm mộ nói: “Cũng đúng.”
…
Toàn bộ các cuộc đàm phán với Đường Thắng An đều do Đường Kim Hâm với Thẩm Kim Hoa tự mình đi, theo như lời họ nói, đây là chuyện của người lớn, trẻ nhỏ không cần phải nhúng tay vào. Nói như thể Đường Noãn chỉ mới năm, sáu tuổi, Đường Noãn âm thầm lẩm bẩm một mình, nhưng tâm trạng thì lại vô cùng tốt, ăn chơi no đủ với Quý Vân và Lý Thu Thu suốt hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, điện thoại reo lên một tiếng, Đường Noãn còn tưởng rằng là nhóm chat của gia đình, kết quả thế mà lại là thông báo của ngân hàng. Đường Noãn gần như ngay lập tức bật nhảy khỏi giường, cuối cùng Đường Thắng An cũng tranh thủ thời gian trả tiền lại cho cô!
Thật ra ngay từ đầu Đường Noãn không muốn lấy số tiền này, dù sao cũng là phí nuôi dưỡng Đường Tinh của một nhà Đường Kim Hâm, cô luôn cảm thấy không an tâm, nhưng lần này nhóm Đường Kim Hâm đều rất cứng rắn. Cuối cùng Đường Nguyệt thuyết phục cô, Đường Nguyệt nói: “Đường Noãn, tự lực dựa vào sức mình là đúng, nhưng cũng phải học cách dựa dẫm vào người khác, ý nghĩa của ba mẹ, anh chị em và bạn bè không phải là để nương tựa vào nhau sao? Một người dựa vào chính mình, đó gọi là độc lập, nhưng đồng thời cũng phải dựa vào người khác, đó gọi là được yêu thương.”
“Một cô gái thông minh xinh đẹp, độc lập kiên cường, chẳng lẽ không xứng được yêu thương sao?”
Thẩm Kim Hoa vẫn không đồng ý:”Những đứa trẻ không kiên cường, không xinh đẹp cũng đáng được yêu thương, sinh các con ra, đương nhiên là phải yêu rồi.”