Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:38:08
Lượt xem: 73
Theo bản năng ánh mắt ba người bọn họ mờ đi một lát, Lâm Nguyệt Nga ngoài cứng trong mềm, nói: “Đó là đương nhiên, nhà chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện trái pháp luật!” Đường Nguyệt ôn nhu cười nói: “Ồ, vậy thì tốt, con người tôi cực kỳ yêu thích công lý, tôi nghĩ các người cũng đã biết công ty luật của tôi rồi đó.”
Đương nhiên là bọn họ biết, không chỉ bọn họ biết, hầu hết những người trong vòng đều biết.
Khoảng thời gian trước, trên Weibo tràn ngập lời xin lỗi, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, mỗi ngày đều có người nhảy ra xin lỗi Đường Noãn, nếu như lúc đầu là bị ép cúi đầu, thì bây giờ muốn bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu thành khẩn, bởi vì đại V ban đầu đã công khai bồi thường.
Có luật sư phân tích, loại này chắc chắn sẽ bị lưu lại tiền án, về sau sợ là làm việc hay đi học đều sẽ bị ảnh hưởng.
Cho dù tình tiết khá nhẹ, đến đồn cảnh sát tiếp nhận phê bình giáo dục cũng sẽ làm cho họ hàng, bạn bè biết trên mạng bọn họ đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, trở thành vết nhơ trong cuộc đời bọn họ.
Tuy nhiên trước những điều này, nguyên lời của Weibo văn phòng luật sư Minh Nguyệt đã nói: Đã nhận được lời xin lỗi, nhưng sẽ không rút đơn kiện, làm hại người khác, tưởng một câu xin lỗi là có thể chuộc được tội? Làm gì có loại chuyện tốt như vậy. Nếu đã làm, thì sẽ phải trả giá đắt.
Những kẻ bạo lực mạng này đương nhiên đã từng tức giận không hề nhẹ, nhưng ngoài việc đè nén cơn giận tiếp tục cầu xin tha thứ thì cũng không dám nói ra thêm bất cứ câu gì có tính công kích nữa.
Còn có rất nhiều nạn nhân bị bạo lực mạng liên hệ với văn phòng luật sư Minh Nguyệt, hiện giờ bầu không khí trên mạng đã tốt hơn rất nhiều.
Mới đầu mọi người còn tưởng là Diệp Thù Yến làm, lại không nghĩ rằng lại là chị ruột của Đường Noãn, khó trách lại dốc hết toàn lực như vậy, nhưng cũng khiến người ta thấy được cô ấy đáng sợ thế nào. Một khi đã bị nhắm đến... Vấn đề trốn thuế so với bạo lực mạng còn dễ bị kiện tụng hơn, mà trong chính tập đoàn Đường Lễ luôn có hai phe đấu đá nội bộ với nhau, lỗ hổng cũng không ít.
Nếu không muốn công ty lâm vào rắc rối, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn bồi thường tiền. Một trò khôi hài được giải quyết một cách dứt khoát gọn gàng, cả nhà Đường Kim Hâm chuẩn bị trở về, dọc theo đường đi Thẩm Kim Hoa đều nắm c.h.ặ.t t.a.y Đường Noãn.
Khi Đường Tinh đọc danh sách kia, Thẩm Kim Hoa nhịn không được lên tiếng ngăn cản đối phương, bà ấy theo bản năng nắm lấy tay Đường Noãn, phảng phất như sợ cô bỏ chạy. Đường Noãn ngồi trong xe, lật xem danh sách họ đã soạn. Không chi tiết tỉ mỉ như của Đường Tinh đã sửa soạn, nhưng tất cả các vật phẩm lớn và ghi chép chuyển khoản đều ở trên đó, dù ít hơn cái của Đường Tinh nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thật lòng cô có chút ngoài ý muốn, dù sao người một nhà này đặt nặng tình cảm, tình cảm hai mươi mấy năm với Đường Tinh cũng không phải giả, việc sửa sang lại cái quyển danh sách này với Đường Tinh mà nói, không thể ngi ngờ là một loại tổn thương. Chắc hẳn Đường Tinh có biết chuyện này, cô ấy sợ nhà họ Đờng không sửa soạn, cho tự mình làm danh sách...
Thẩm Kim Hoa thở dài: “Noãn Noãn, xin lỗi...”
Đường Noãn cuối cùng cũng hỏi: “Tại sao lại làm cái này?”
Thẩm Kim Hoa sửng sốt một lúc, chậm rãi nói: “Noãn Noãn, cuộc sống luôn đứng trước muôn vàn sự lựa chọn, có rất nhiều tình huống tiến thoái lưỡng nan, phải chọn giữa lấy và bỏ. Tựa như chuyện này, hầu như mọi người ai cũng sẽ bị tổn thương, nhưng có một điều chắc chắn rằng, người không nên bị tổn thương nhất chính là con, con là là người đúng lý hợp tình nhất.”
Cho nên cuối cùng bọn họ chọn cách tự mình chịu đựng, lựa chọn tổn thương Đường Tinh, chỉ để trả lại công bằng cho cô.
Thẩm Kim Hoa sờ đầu cô: “Nếu nói nhìn về phía trước thì chúng ta cứ nhìn về phía trước, Đường Tĩnh cũng vậy, con bé phải vượt qua cái rào cản này, cũng như con đã làm nhiều năm qua vậy đó, ba mẹ tin rằng con bé sẽ mạnh mẽ lên thôi.”
“Bây giờ đối với ba mẹ, con là người quan trọng nhất.”
Đường Noãn nhìn Thẩm Kim Hoa ửng đỏ hốc mắt, Đường Nguyệt và Đường Phi yên lặng ủng hộ, trong lòng chợt có chút thoải mái, ít nhất tại giờ phút này, dường như cô cũng không để ý tới Đường Tinh như thế.
Đường Noãn nói với Đường Nguyệt: “Chị cả, chị có muốn đi xem Đường Tinh hay không, em sợ cô ấy sẽ gặp rắc rối.”
Với cái đức hạnh của cả nhà Đường Thắng An kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Đường Tinh.
Đường Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó sờ đầu cô: “Noãn Noãn, cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-117.html.]
Nhìn thấy nụ cười của Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa, tâm tình của Đường Noãn cũng tốt lên lạ thường, Đường Phi cười nói: “Noãn Noãn, chuẩn bị sẵn tài khoản đi, em sẽ sớm có tiền thôi!”
Tâm trạng Đường Noãn càng thêm tốt đẹp.
Nhưng mà tâm trạng của Diệp Thù Yến lại không được tốt cho lắm, anh cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay, cố gắng làm lơ cái tên phiền phức bên cạnh.
“... Ôi chao? Cậu làm gì mà sa sầm mặt mày vậy? Còn tức giận hả?”
Tạ Phi Triết tò mò đánh giá anh: “Chậc chậc, rốt cuộc là cậu đang tức giận Đường Thắng An và gia đình ông ta đối xử không tốt với Đường Noãn? Hay là tức giận việc Đường Noãn không đi về cùng cậu vậy?”
Diệp Thù Yến xem tài liệu, phớt lờ anh ta. Tạ Phi Triết “Chậc” một tiếng, một tay giật lấy cái máy tính bảng: “Ấy dà, đừng làm bộ làm tịch nữa, cậu vừa mới nhấp chuyển lại trang trước.”
Diệp Thù Yến mặt không biểu tình quay đầu nhìn anh ta: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tạ Phi Triết chổng khủy tay lên cửa sổ xe, nhìn Diệp Thù Yến như đang nhìn động vật quý hiếm: “Muốn xem xem, Diệp thần, người đã thề sẽ không bao giờ rung động với bất cứ ai, yêu đương như thế nào a.”
Nghe anh ta xưng hô, Diệp Thù Yến không nhịn được nói: “Cậu còn là học sinh cấp ba hả? Sao còn ấu trĩ như vậy?”
“Đúng vậy.”
Tạ Phi Triết một chút cũng không xấu hổ, còn tỏ vẻ đắc ý kiêu ngạo: “Ai bảo tôi là cái loại si tình chứ? Mọi người đều nói tình yêu sẽ làm cho con người ta trở nên ngu muội, cho nên tôi vẫn luôn là bộ dạng như thế này.”
Diệp Thù Yến đau đầu xoa trán: “Tôi nói cậu biết, đã bao nhiêu năm rồi, chỉ vì một người phụ nữ, có đáng không?”
Tạ Phi Triết nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Vậy cậu thì sao? Muốn từ hôn với Đường Noãn?”
Diệp Thù Yến khó hiểu: “Vì sao tôi phải từ hôn với cô ấy?”
Tạ Phi Triết nói: “Vì sao lại không? Khi trước chọn cô ấy, quả thực rất hợp, nhưng hiện tại nếu muốn kết hôn, thì vẫn nên chọn người môn đăng hộ đối, chẳng phải nó sẽ rất có lợi cho cậu, không phải sao? Tôi không tin với người có đầu óc thông minh và bĩnh tĩnh như cậu lại không thể đưa ra kết luận này.”
Diệp Thù Yến nhàn nhạt nói: “Đối với tôi, cô ấy là có lợi nhất.”
Tạ Phi Triết cười tủm tỉm nói: “Diệp Thù Yến, cậu đừng có lừa mình nữa, cô ấy tuyệt đối không phải là người có lợi nhất.”
Nói xong cũng không đợi Diệp Thù Yến mở miệng, bất ngờ hỏi: “Có phải vừa rồi cậu muốn đưa cô ấy đi cùng không?”
Tạ Phi Triết nói: “Xin người, cậu bây giờ là người đang chuẩn bị về đi làm, mang cô ấy đi cùng làm cái gì? Ba mẹ cô ấy đều ở đó, hơn nữa rõ ràng đều rất yêu thương cô ấy, không nỡ để cô ấy thiệt thòi, vì sao cậu lại muốn đưa cô ấy đi cùng? Trong lòng luyến tiếc sao?”
Diệp Thù Yến ngẩn ra.”
Cậu có biết rằng, dáng vẻ muốn giữ ai đó bên cạnh mình bất cứ lúc nào, chính là một trong những biểu hiện của tình yêu không?”
Diệp Thù Yến cảm thấy anh ta không chịu nói lý.