Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:56
Lượt xem: 62
“Không được.”
Đường Tinh hét lên: “Đừng tưởng rằng con không biết mọi người đang muốn làm gì? Có phải mọi người cảm thấy Giang Miếu không được, nên mới muốn nịnh nọt nhà họ Diệp, xong rồi đuổi cổ con đi phải không?”
“Con nói cho mọi người biết, đừng mơ. Chị Miễu không thể tiếp tục hoạt động trong giới giải trí, nhưng nhà họ Giang vẫn còn tốt mà.”
Cô ấy chỉ vào Đường Noãn, nói: “Tóm lại, trong cái nhà này, có nó thì không có con, có con thì không có nó, mọi người muốn đón nó về thì con và chị Miễu sẽ lập tức ra nước ngoài, con sẽ đi tập nghiệp cùng chị ấy.”
Cô ấy nói đến đây thì gào lên: “Trước khi đi, con sẽ không tha cho Đường Dị, các người cũng đừng mơ sống yên ổn, con rất muốn xem xem, nhà họ Giang có tha cho đồ ba phải như mấy người không?”
Sắc mặt cả nhà Đường Thắng An nhất thời thay đổi.
Đường Tinh hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai phải đổi hộ khẩu lại, không thì con sẽ đến nhà họ Đường tìm chị Miểu.”
Đường Thắng An vẫn không cam tâm, bất đắc dĩ nói: “Đổi hộ khẩu không phải là chuyện dễ dàng, lúc trước Đường Noãn đính hôn với Diệp Thù Yến nên có cầm cổ phần của nhà chúng ta. Hơn nữa lúc đính hôn, trong nhà cũng cho đi không ít của hồi môn...”
Đường Noãn bị ông ta làm cho ghê tởm chết, những vẫn chưa đến lượt cô nói, Đường Kim Hâm bước lên trước, đứng trước mặt Đường Thắng An: “Yên tâm, con gái tôi không thèm đếm xỉa đến mấy đồng tiền bẩn thỉu của ông đâu.”
Đường Thắng An cảm thấy rất buồn cười: “Mấy đồng dơ bẩn ư? Mấy đồng tiền dơ bẩn đó của tôi, chỉ sợ cả đời này cho dù cả nhà mấy người có thắt lưng buộc bụng thì cũng không kiếm được, đừng có mà mạnh miệng.”
Đường Kim Hâm nhìn ông ta một cách khinh bỉ: “Thế nào? Ông nuôi con gái tôi đã tốn hết mấy trăm triệu thế?”
Ông ấy cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp nói: “Không phải lần trước ông muốn tính xem hai mươi mấy năm nay đã nuôi con gái hết bao nhiêu tiền sao? Thật đúng lúc, tôi cũng muốn tính đấy.”
Ông ấy hung hăng trừng mắt nhìn Đường Thắng An: “Về mà tính toán cho kỹ càng vào, biên lai thanh toán còn chứ, tôi ngược lại rất muốn biết con gái mình đã dùng bao nhiêu tiền của nhà các người, nếu tiêu nhiều quá thì tôi bổ sung vào cho mấy người.”
“Đây là tự ông nói đấy nhé.”
Trông Đường Thắng An như kiểu bị chọc giận nuốt không trôi cơn tức này, sau đó nhìn Đường Noãn, trào phúng nói: “Đừng để đến cuối cùng còn phải dựa vào Diệp Thù Yến để trả hết số tiền này.”
"Cái gì mà Diệp Thù Yến, Lý Thù Yến, vừa vặn món nợ này cũng nên tính một chút, ông có bán con gái thì nhà chúng tôi cũng không nhận đâu!” Đường Kim Hâm nói một cách bực dọc, lấy bụng bia của mình đẩy mạnh Đường Thắng An: “Có ngon thì đổi con gái ruột của nhà mấy người đi.”
Đường Thắng An nhất thời không để ý, bị đẩy ngã về phía sau, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương thấy vậy thì kinh ngạc chạy đến, kết quả hai người cũng không biết tại sao mà chân trái đá chân phải, cả nhà ba người ngã lăn thành một đống.
Đường Noãn kinh ngạc nhìn Thẩm Kim Hoa và Đường Nguyệt đồng thời rút chân lại: . . . Sự ăn ý thuần thục như vậy, chắc không phải là lần đầu tiên rồi.
Bỗng nhiên nhận ra điều gì đấy, Đường Noãn quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Diệp Thù Yến cách đó không xa. Có lẽ trước giờ Diệp thiếu cũng chưa từng nhìn thấy trận chiến nào như vậy.
Bóng đèn trên đầu Đường Noãn bỗng sáng lên: Nếu như anh ghét bỏ gia đình của cô không đủ thể diện thì đó cũng không phải là lỗi của cô nhỉ? Diệp Thù Yến: . . .
Không biết tại sao khi đọc suy nghĩ của Đường Noãn, trong lòng Diệp Thù Yến không có chút xao động nào, giờ đây anh đã miễn nhiễm với việc cô muốn từ hôn với anh. Hừm, có bản lĩnh thì cô nói ra thử xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-112.html.]
Nhưng tiếc là cô không dám, vừa nghĩ như vậy, đáy lòng Diệp Thù Yến nảy sinh chút trìu mến đối với Đường Noãn — mục đích của cô nhất định không đạt được rồi.
Nhìn thấy cả nhà Đường Kim Hâm không chịu thiệt gì, bước chân Diệp Thù Yến thong dong trở lại. Anh cảm thấy đối với loại keo da chó vừa thấy khe hở là muốn đ.â.m chọc vào như Đường Thắng An này, phương thức biểu đạt trắng trợn của nhà Đường Kim Hâm vân rất có tác dụng.
Do đó ở bên này, ngoại trừ Đường Noãn ra thì chẳng có ai chú ý đến Diệp Thù Yến. Dù sao nơi náo nhiệt có mấy người ngã thành một đống này càng có sức hấp dẫn hơn so với mấy anh đẹp trai nhà giàu.
Hình tượng cả nhà ba người Đường Thắng An hoàn toàn sụp đổ, lúc bọn họ đi vào khu Tây thì cứ nghĩ mình hơn người, cao cao tại thượng, nhất là lúc đối diện với người nhà Đường Kim Hâm. Trong suy nghĩ của bọn họ, đáng lẽ cả nhà Đường Kim Hâm phải cung kính lễ phép, thậm chí là mang ơn vì lời đề nghị của bọn họ.
Giờ đây, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Ba người đè lên nhau, họ đều nóng lòng muốn tự mình đứng dậy nhưng không biết nên làm thế nào, đến cuối vẫn phải nhờ mấy người phục vụ chạy đến đỡ thì bọn họ mới đứng dậy được.
Vẻ tao nhã của bà Lâm Nguyệt Nga đã hoàn toàn không giữ được nữa, tiếng hét chói tai vang lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, đuổi bọn họ ra ngoài mau.”
Trợ lý Văn xem náo nhiệt đủ rồi mới đi ra khỏi đám người: “Ông Đường, bà Đường.”
Anh ấy chào hỏi bọn họ rồi đi về phía Đường Thắng An.
Lúc đi qua Đường Nguyệt thì bước chân hơi khựng lại, quả nhiên nhìn thấy chân đối phương thuần thục vươn ra, giày cao gót màu vàng lóe sáng, phảng phất là lơ đãng lắc lư một chút.
Trợ lý Văn mỉm cười với cô ấy, rồi tiếp tục đi về phía Đường Thắng An, nhìn kỹ thì thấy bước sau rất dài. Đường Nguyệt nhìn bóng lưng anh ấy, biểu cảm càng thêm dịu dàng. Đường Noãn tựa như đã nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt, cô thấy dường như Đường Nguyệt đã hiểu lầm rồi, nên nói nhỏ: “Trợ lý Văn đến giúp chúng ta đấy.”
Đường Nguyệt nhướng mày, nhìn bóng lưng của cậu thanh niên kia, mới biết rằng anh ấy đi về phía bên kia là để ngăn cản bảo vệ tới đây: “Không sao đâu, chỉ vô tình thôi.”
Đường Thắng An sửa sang lại quần áo trên người, hổn hển nói: “Trợ lý Văn, cậu có ý gì?”
Trợ lý Văn thở dài đáp: “Ông Đường, tôi nhớ khu của ông là khu phía đông mà, sao lại xuất hiện bên khu này vậy? Gây ra chuyện ầm ĩ như vậy không có lợi gì cho ông đâu.”
Đường Sương lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là không có lợi cho ai?”
Rồi tiếp tục chỉ vào Đường Kim Hâm nói: “Làm rể với một gia đình như vậy, Diệp tổng của các người có chắc có thể ném được người này không?”
Trợ lý Văn nhìn cô ta, thản nhiên đáp: “Vậy cô Đường Sương muốn đuổi ba mẹ vợ tương lai của Diệp tổng đi sao?”
Đường Sương nghẹn họng.
Lâm Nguyệt Nga không nhịn được mà hỏi: “Cậu xác định Diệp tổng muốn có loại ba mẹ vợ như vậy hả? Hay là do cậu tự ý quyết định?”
Đường Sương cũng phản ứng lại, cô ta cũng cảm thấy không thể là ý của Diệp Thù Yến được, ngược lại rất có khả năng là Đường Noãn lén lút sau lưng Diệp Thù Yến, muốn nâng thân phận của cả nhà Đường Kim Hâm lên, bằng không tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn được xuất hiện nguyên một nhà nữa. Nghĩ thế cô ta cười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: “Trợ lý Văn, cậu nên suy nghĩ cho kĩ vào, Đường Noãn vừa mới quay trở về, bát tự còn chưa chốt, mà bọn họ đã nóng lòng bám vào để đòi chỗ tốt, không chừng sau này bọn họ sẽ còn gây ra chuyện gì phiền phức hơn nữa, mà tôi nhớ không nhầm thì Diệp tổng sợ nhất là phiền phức mà nhỉ.”
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy là do Đường Noãn làm lén lút sau lưng Diệp Thù Yến, dù sao lúc trước khi Đường Noãn vẫn là con gái nhà bọn họ, Diệp Thù Yến cũng không để ý tới bọn họ, không thể nào lại coi trọng gia đình thô tục như thế này được.