Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-30 23:53:08
Lượt xem: 172
“Diệp tổng, tới rồi.”
Xe một đường chạy vào khu nghỉ dưỡng, dừng lại ở cửa chính.
Trợ lý Thẩm đưa chiếc hộp vẫn ôm trong n.g.ự.c ra phía sau: "Diệp tổng, đây là quà sinh nhật bà chủ và anh chuẩn bị cho cô Giang Miểu.”
Tài xế đã mở cửa xe cho Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Giao cho Đường Noãn.”
Trợ lý Thẩm bị cặp mắt màu lưu ly không có chút tình cảm kia nhìn chằm chằm, sống lưng phát lạnh, trong nháy mắt đó dường như anh ta cảm thấy Diệp Thù Yến đã nhìn thấu mánh khóe của anh ta.
Đường Noãn nhướng mày, đưa tay nhận lấy hộp, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giao chiếc hộp nguyên vẹn cho cô Giang.”
Trợ lý Thẩm xấu hổ buông lỏng tay, cũng không dám nói nữa.
Đường Noãn cười cười với anh ta, chậm rãi đẩy cửa ra, Diệp Thù Yến đã vòng qua đầu xe đi sang đây, vươn tay về phía cô.
Đường Noãn đặt tay lên tay anh, lúc xuống xe chân lại bị trẹo một cái, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô, Đường Noãn không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nghĩ nếu không đổi một đôi giày khác, chọc Diệp Thù Yến mất kiên nhẫn thì sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng trước khi cô mở miệng, bàn tay to của Diệp Thù Yến đã dời từ bàn tay sang cánh tay của cô, thuận tiện cho cô mượn lực.
Đợi sau khi cô đứng lên, nhân cơ hội khoác tay anh, Diệp Thù Yến không chỉ không nói gì, còn thoáng thả chậm bước chân phối hợp với cô.
Đường Noãn nhìn biệt thự phồn hoa thấp thoáng được điểm xuyết chủ yếu bởi đèn neon, cô không khỏi cười xán lạn.
Bên trong, kể từ khi Giang Trạm đi ra ngoài, tiếng ồn ào trong đại sảnh không tự giác mà nhỏ lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, Kim Vấn Hạ càng hưng phấn nắm chặt cánh tay Giang Miểu: "Chị Miểu, anh Diệp đến rồi!”
Mấy người bạn có quan hệ không tệ với Giang Miểu đều nhìn cô ta với ánh mắt trêu ghẹo.
Giang Miểu bất đắc dĩ trao trả ánh mắt giận dỗi, ý bảo bọn họ đừng có láo nháo.
Đúng lúc này, Đường Noãn khoác tay Diệp Thù Yến bước vào đại sảnh, trong nháy mắt đó, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại, ngay sau đó vang lên vài tiếng hút khí rõ ràng.
Vài ánh mắt mãnh liệt dừng trên người cô, Đường Noãn theo bản năng nhìn qua, phát hiện cách đó không xa là Giang Miểu đang cắn chặt môi dưới, song rất nhanh cô ta đã thả lỏng. Mấy người bạn bên cạnh cô ta đang nhìn sang bên này đều không thể tưởng tượng nổi, cô gái nhỏ khoác tay cô ta thì lại cười lạnh với Đường Noãn.
Đường Noãn có thể nhận được sơ sơ những người đó, tuy Giang Miểu mới được nhận về, nhưng năm đó cô ta lấy thành tích xuất sắc được tuyển thẳng vào trường trung học tư nhân quý tộc, cho nên sớm có liên quan với người trong vòng này, bên cạnh cô ta đúng là những bạn học cấp ba của cô ta.
Đương nhiên, cô ta cùng lớp với Diệp Thù Yến, những bạn học đó cũng là bạn của Diệp Thù Yến…
Đường Noãn nhìn biểu cảm khiếp sợ trên mặt bọn họ, đáy lòng hiếm khi dâng lên một tia tò mò, chẳng lẽ lúc học cấp ba, thực sự Diệp Thù Yến và Giang Miểu đã từng yêu nhau điên cuồng?
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị cô vứt ra sau đầu, thứ nhất là không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ của Diệp Thù Yến khi yêu một người, thứ hai là cho dù có thì cũng là quá khứ, bây giờ cô hoàn toàn có thể xác định, Diệp Thù Yến không có bất kỳ tình cảm gì đặc biệt với Giang Miểu.
Đường Noãn nở nụ cười dịu dàng khéo léo, lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-11.html.]
Chỉ là không biết vì sao, hình như cô gái nhỏ khoác tay Giang Miểu kia lại càng thêm tức giận, Giang Miểu rất nhanh đã che giấu đi vẻ thất lễ của mình, nở nụ cười thanh thuần hào phóng chào đón.
Giang Trạm đã đi tới trước mặt bọn họ cũng không thèm liếc Đường Noãn một cái, vừa hàn huyên với Diệp Thù Yến, vừa dẫn người đi về phía Giang Miểu, vừa đi vừa cười nói: “Quả nhiên vẫn là mặt mũi của Miểu Miểu lớn, có thể mời Thù Yến tới đây.”
Diệp Thù Yến từ chối cho ý kiến, đợi đến khi đi tới trước mặt Giang Miểu, cúi đầu nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Sinh nhật vui vẻ.”
Giọng điệu không khác gì so với lúc nói chuyện với người khác.
Giang Miểu hơi dừng một chút, cười nói: "Cám ơn.”
Đường Noãn nhân lúc tặng quà: "Cô Giang, sinh nhật vui vẻ.”
Ánh mắt cô dừng trên chiếc cổ trống rỗng của Giang Miểu, cười nói: “Xem ra món quà này của dì Đặng cực kỳ phù hợp.”
Mẹ đẻ của Diệp Thù Yến tên là Đặng Quỳnh, Đường Noãn thay mặt giải thích: “Chắc dì Đặng đã nói với cô rồi, lần này dì ấy đang tổ chức triển lãm tranh lưu động ở nước Doãn, không thể về được, xin lỗi.”
Nói xong, cô lấy một cái hộp khác ra: "Đây là nguyên bộ kim cài áo, là tâm ý của tôi và anh Thù Yến.”
Rốt cục vẻ mặt của Giang Miểu cũng có biến hóa, cô ta không khỏi nhìn về phía Diệp Thù Yến, đáy mắt là vẻ không thể tin và sự tủi thân không cách nào đè nén.
Nhưng mà Diệp Thù Yến vẫn là bộ dáng lạnh như băng như cũ, dù là ai cũng nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Dường như Giang Miểu đã từ bỏ, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tuy rất nhanh cô ta đã nở một nụ cười khéo léo, nhưng những người quan tâm cô ta và Đường Noãn hay nhạy cảm với cảm xúc của người khác đều có thể nhận ra được nỗi khổ sở ẩn nhẫn bên trong cô ta.
Nháy mắt, Đường Noãn cảm nhận được hai tầm mắt lạnh như băng đến từ phía đối diện, Giang Trạm có hơi kín đáo hơn, chợt lóe rồi biến mất, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh Giang Miểu thì gần như không thèm che giấu sự thù địch.
Đường Noãn không tự giác nhích lại gần Diệp Thù Yến, nếu nói lạnh, ai có thể lạnh hơn Diệp Thù Yến chứ?
Kết quả lúc di chuyển, tấm thảm dưới chân có vẻ không được bằng phẳng, chân của cô lại trẹo một cái, cánh tay đang khoác tay Diệp Thù Yến không nhịn được hơi dùng sức, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa tay đỡ lấy bả vai của cô.
Đường Noãn:…
Cô trơ mắt nhìn Giang Miểu vốn đã khôi phục lại nụ cười, giờ lại không tự chủ cắn môi dưới, dáng vẻ như bị trai đểu phụ tình, nhưng lại hít sâu một hơi ra vẻ không thèm để ý, nở tươi cười, nhanh chóng chào tạm biệt rồi xoay người đi.
Trời đất chứng giám, Đường Noãn thật sự không có ý khiêu khích.
Nhưng hiển nhiên người đối diện không cho là vậy, Giang Trạm cười như không cười nhìn cô: "Chân của Đường nhị tiểu thư không khỏe lắm à? Có cần tôi kêu người dìu em vào phòng nghỉ nghỉ ngơi không?”
Suy nghĩ của Đường Noãn xoay chuyển rất nhanh, lập tức cười nói: “Vậy làm phiền Giang tổng.”
Nơi này là sân nhà của đối phương, Diệp Thù Yến cũng không thể nhìn chằm chằm cô trong suốt thời gian diễn ra bữa tiệc được, hơn nữa từ lúc xuống xe đến bây giờ, thái độ của Diệp Thù Yến đối với cô đã đủ để cho cô thắng rồi, cô chỉ không muốn bị cười nhạo thôi, không cần phải kích thích đối thương quá mức, so đua thắng thua làm gì.