Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:51
Lượt xem: 52
Anh nhìn Đường Noãn đang cúi đầu trong gương mà cứ như ma nữ vậy, anh xoa xoa trán, hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục mở khoá, còn nữa, trang sức của phụ nữ sao mà phiền phức thế nhỉ. Còn có chiếc cổ tinh tế, bờ vai mượt mà này...
[Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc… Là chư pháp không tướng, không sinh không diệt, không cấu không sạch, không tăng không giảm.]
Diệp Thù Yến trừng mắt nhìn gáy Đường Noãn.
Nửa phút sau, anh cũng bình tĩnh tháo xong sợi dây chuyền.
Đường Noãn cảm thấy rất may, vì để chuẩn bị lễ mừng thọ cho bà cụ Diệp mà cô đã xem qua kinh văn mấy lần, chưa kể điều này thật sự giúp cô tĩnh tâm.
Nhịp tim điên cuồng đập loạn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cảm giác tồn tại mãnh liệt của người nào đó ở phía sau lưng đã biến mất, cô lại là Đường Noãn bình tĩnh không chút cảm xúc kia.
Đến khi tất cả trang sức đều được đeo lên xong, Đường Noãn nhìn người đẹp phản chiếu trong gương thì cảm thấy rất hài lòng. Kiểu tóc này, kẹp ngọc trai đen này phối hợp với chiếc váy đuôi cá này, thật sự quá hợp.
Không ngờ Diệp Thù Yến còn biết chọn đồ như vậy, nhưng cô vui mừng chưa được bao lâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông không chút biểu cảm cũng không hề biết giảm giá trong gương, bộ trang sức này đắt quá rồi!
Diệp Thù Yến nhìn cô khẽ hạ khóe môi xuống: …Bởi vì đứng sát quá, cô không dám nghĩ ngợi lung tung, nhưng Diệp Thù Yến biết rõ cô nhất định đang nghĩ đến việc huỷ hôn phải hoàn tiền. Không biết tại sao trong lồng n.g.ự.c dấy lên một cơn tức, thế là lúc Đường Noãn xoay lại, anh không những lùi lại mà còn áp sát lên một bước. Đường Noãn sợ tới mức ngửa ra sau, Diệp Thù Yến trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô, ngón tay vô thức vuốt ve nó một cái, trong tâm trí anh hiện lên mấy chữ “nhỏ gọn một vòng tay là có thể ôm hết”. Cổ họng anh lại ngứa ngáy, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn hai gò má dần ửng đỏ của Đường Noãn, tay kia thì đưa lên, năm ngón tay giống chiếc lược chải lên mái tóc như suối của cô, từ sau tai đến bên hông, khi nãy chính cô cũng làm như vậy.
Cảm giác ngứa ngáy giữa các ngón tay cứ vậy mà truyền đến tận đáy lòng, ánh nhìn của Diệp Thù Yến vô thức dừng ở đôi môi đỏ hồng vì kinh ngạc mà hé ra, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi từng quấy rối trong miệng anh. Một loạt khí tức nguy hiểm lan ra, thấy người đàn ông đang tiến sát mình, Đường Noãn bị doạ đến nín thở. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Đường Noãn giật mình, theo phản xạ chống vào n.g.ự.c người đàn ông: “Anh Thù Yến.”
Diệp Thù Yến cũng ổn định lại tinh thần, buông cô ra rồi lùi ra sau một bước.
Đường Noãn ho nhẹ một tiếng, nhận lấy điện thoại, giọng nói ôn nhu của Đường Nguyệt truyền đến: “Đường Noãn, tụi chị đang ở khu đông, em có muốn qua đây không?”
Đường Noãn ngây ra một lát: “Mọi người đến thật rồi ư?”
Diệp Thù Yến nhìn sang. Đường Noãn bắt gặp ánh mắt của anh thì cứ như bị bỏng vậy, lập tức quay đi chỗ khác, rồi trả lời điện thoại: “Được, em sẽ nhanh chóng qua đó tìm mọi người.”
Cô tắt máy rồi nói với Diệp Thù Yến: “Người của nhà họ Đường đến rồi, tôi qua đó xem thử.”
Diệp Thù Yến đáp: “Có cần tôi qua đó với em không?”
Đường Noãn vội xua tay: “Tự tôi đi là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-109.html.]
Diệp Thù Yến gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi lên phòng nghỉ trên lầu hai, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Thái độ của anh cũng không khác mấy so với ngày thường, nhịp tim đập loạn của Đường Noãn cũng dần bình tĩnh trở lại, có lẽ anh chỉ cho rằng cô là vợ chưa cưới của mình nên xem ra chuyện này cũng là bình thường mà thôi. Đường Noãn hít sâu một hơi rồi thả lỏng tâm trạng, cô chào tạm biệt anh một cách tự nhiên, sau đó xách túi xách của mình rời khỏi căn phòng VIP.
Tiếng đóng cửa vọng lại, Diệp Thù Yến mặt không chút biểu cảm đột nhiên xoay người tựa vào bàn trang điểm rồi thở dài, một lúc sau lại ảo não đưa tay che mắt, vừa nãy anh làm sao vậy... Bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, Diệp Thù Yến đứng thẳng người lên, gọi cho trợ lý Văn: “Không phải cậu nói người nhà họ Đường không đến sao?”
Trợ lý Văn đáp: “Quả thật không đến, thiệp mời mà anh gửi đi cũng không có thu về.”
Diệp Thù Yến cau mày nói: “Bọn họ đến rồi.”
Trợ lý Văn: . . .
“Để tôi đi xem sao.”
Bên này Đường Noãn cũng đã tìm được cả nhà Đường Kim Hâm.
Lễ hội kỷ niệm 50 năm của Miracle Media rất hoành tráng, người được mời cũng rất nhiều. Do đó, để tránh việc hỗn loạn, yến hội đã phân thành các khu khác nhau, cũng không phải cố ý muốn phân biệt như thế, mà là người cùng giai tầng, tầng lớp thì dễ giao lưu với nhau hơn. Dù sao một sinh viên mới tốt nghiệp đang đi gầy dựng sự nghiệp, bảo đi tìm người có cấp bậc cao như Diệp Thù Yến là chuyện không có khả năng, nhưng tìm một vài quản lý của một số công ty mới nổi hoặc nhà đầu tư cá nhân có tiền nhàn rỗi ở đây thì cũng gọi là khá ổn và thực tế.
Những kiểu người như này trong yến hội cũng nhiều nhất và sôi nổi nhất, Đường Noãn đi qua cửa hông để tiến vào khu Tây, tiếng ồn càng ngày càng lớn. Cô có thể nhìn thấy rất nhiều người đang nâng ly uống rượu xã giao. Cô đi qua vài lớp người, có thể nghe được bọn họ đang nói về các dự án khác nhau.
Đường Noãn thấy Đường Kim Hâm trước, thật lòng mà nói là do khí chất của ông ấy quá nổi bật. Ông ấy vẫn như lúc trước, mặc vest chỉnh tề được một lúc là lại không chịu được mà tháo cà vạt xuống. Thẩm Kim Hoa khoác tay ông ấy, đang nói chuyện cùng với mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên. Đường Nguyệt và Đường Phi cũng xúm lại những vòng giao tiếp khác nhau, nhưng có lẽ vì đang đợi cô nên họ ở cách nhau không xa.
Gần như lúc Đường Noãn nhìn thấy họ thì họ cũng phát hiện ra cô. Đường Phi vui mừng vẫy tay với cô: “Noãn Noãn, ở đây.”
Đường Bôn nhanh nhẹn chào hỏi cô, chàng trai trẻ mặc một bộ vest kiểu Anh màu xám nhạt viền trắng, phong thái lạnh lùng khiêm tốn khiến người qua đường phải đưa mắt nhìn. Nhưng mà đợi đến khi ở trước mặt Đường Noãn thì cậu ấy lại lộ ra dáng vẻ khá hoạt bát: “Chị Noãn.”
Vừa nói vừa giơ tay về phía Đường Noãn.
Đường Noãn bật cười khoác cánh tay của cậu ấy, Đường Bôn như được giao cho sứ mệnh, dẫn cô đến chỗ ba mẹ. Dọc đường đi, cậu ấy cẩn thận quan sát, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, sợ người khác đụng phải cô. Đường Noãn thấy vậy thì cười hỏi: “Mọi người lấy thiệp mời ở đâu vậy, chị tưởng rằng mọi người không đến nữa chứ.”
Đường Noãn biết rằng người nhà họ Đường không dùng thiệp mời mà Diệp Thù Yến đã đưa. Tuy bọn họ chưa từng nói gì nhưng Đường Noãn cũng có thể cảm nhận được rằng bọn họ có thành kiến đối với Diệp Thù Yến. Lúc đầu cô vẫn chưa rõ lắm, nhưng sau khi Đường Bôn nói nhỏ thì cô mới biết được, là vì lúc trước, khi Giang Miểu nhắm vào cô mà Diệp Thù Yến hoàn toàn không xuất hiện, sau đó lại nghe ngóng được rằng Diệp Thù Yến không có tình cảm gì với cô nên bọn họ cho rằng anh không phải là mối duyên tốt.
Đường Noãn không biết nên giải thích thế nào cho họ hiểu về quan niệm hôn nhân hợp tác giữa cô và Diệp Thù Yến. Cũng may việc ở chung giữa cô và bọn họ cũng đang trong giai đoạn thích ứng, hai bên đều có chừng mực, đối với việc riêng tư và quyết định của cô thì bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều. Điều này ít nhiều cũng khiến cô được nhẹ nhõm phần nào, đó cũng là nguyên nhân cô đồng ý ở chung với họ. Tuy cô không kháng cự mấy với sự nhiệt tình của gia đình này, nhưng thói quen tự mình quyết định được nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm làm cô không thể tiếp nhận sự quản thúc của người khác được.