Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:26:41
Lượt xem: 45

Cô ta múa đâu phải vì những tên ngốc đó.

Tên ngốc thì vẫn chỉ là tên ngốc, tặng quà cũng không biết tặng, suốt ngày chỉ tặng bánh bao với hoa quả mua ở nhà ăn.

Đúng là quê mùa.

“Cất vào túi hộ tớ.” Giang Ti Vũ thản nhiên nói. Dù ghét bỏ sự quê mùa của Trần Chí Văn nhưng dù sao cũng còn hơn không.

Trong ký túc xá, chỉ có mình cô ta là có người theo đuổi.

Chỉ có mình cô ta là ngày nào cũng có người mang đồ đến tặng.

Nhìn xem, chỉ cần một quả táo thôi là đã khiến bọn họ ghen tị đến mức đỏ cả mắt rồi.

Giang Ti Vũ đắc ý bĩu môi, liếc nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt khinh bỉ.

Hừ.

Giang Thiên Ca, không phải cậu giỏi lắm sao? Sao không thấy ai tặng đồ cho cậu thế?

Từ sau khi bị Giang Thiên Ca cướp mất chức lớp trưởng, cô ta vẫn luôn ấm ức trong lòng. Giờ thì cuối cùng cô ta cũng đã ngẩng mặt lên được rồi!

Đàn ông ai mà chẳng thích con gái dịu dàng. Cậu suốt ngày chỉ biết hơn thua với đời, chuyện gì cũng muốn tranh giành, chẳng khác gì con trai, ai mà thèm thích?

Giang Ti Vũ cứ nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích, Giang Thiên Ca muốn lờ đi cũng không được, cô bực bội đảo mắt, chắc đầu óc cô ta chỉ toàn rơm rạ thôi.

“Mọi người dọn dẹp đồ xong thì ra sân tập hợp.”

Bọn họ vừa ăn tối xong, quay về ký túc xá nghỉ ngơi, bảy rưỡi tối nay lại phải ra sân tập hợp. Giờ đã là bảy giờ mười rồi.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, mọi người đều bắt đầu dọn dẹp, có người hào hứng hỏi: “Thiên Ca, tối nay có liên hoan nữa không?”

Bọn họ mong chờ buổi liên hoan vì ở đó có ca hát, có nhảy múa, rất vui.

Hơn nữa, nếu tối nay không có liên hoan thì bọn họ lại phải tiếp tục huấn luyện.

Họ không muốn huấn luyện nữa!

Đã ba tối liên tiếp phải huấn luyện rồi, tối nay dù thế nào cũng phải được nghỉ ngơi!

Giang Thiên Ca: “Tớ không biết.”

“Tớ dám chắc tối nay nhất định sẽ có liên hoan!” Quan Mỹ Chi nói chắc nịch, cô nàng đi đến trước mặt Lý Gia Nguyên, đưa tay ra: “Lý Gia Nguyên, cho tớ mượn kem nền của cậu với.”

Tối nay cô nàng muốn lên biểu diễn ca hát!

Lý Gia Nguyên không thèm nhìn, lập tức từ chối: “Không được. Đó là đồ dùng cá nhân, tớ không có thói quen dùng chung với người khác.”

Cô đúng là không có thói quen dùng chung đồ với người khác. Nếu là người khác thì cô còn suy nghĩ, chứ Quan Mỹ Chi thì đừng hòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-92.html.]

“Không phải Giang Ti Vũ có sao? Cậu với cậu ta thân nhau thế, mượn cậu ta là được rồi.” Tối hôm đó Giang Ti Vũ trang điểm rất đẹp, ai cũng nhìn thấy.

Quan Mỹ Chi ngượng ngùng.

Buổi trưa cô đã hỏi mượn Giang Ti Vũ rồi. Nhưng Giang Ti Vũ nói đồ của cô ta là hàng xách tay, sợ cô làm hỏng nên không dám cho mượn.

Vì biết gia thế nhà Lý Gia Nguyên cũng rất khủng nên Quan Mỹ Chi không dám đắc tội. Cô ta bèn quay sang nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca trực tiếp quay lưng lại.

Buổi tối đúng là có liên hoan thật. Tuy nhiên, chủ đề không phải là ca hát, nhảy múa.

Chủ đề liên hoan tối nay là thi đấu võ thuật.

Trong quân đội luôn có truyền thống tổ chức hội thao. Hội thao có quy mô lớn, thu hút rất đông người tham gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nội dung thi đấu bao gồm kỹ năng, kiến thức, thể lực...

Nhưng mà bây giờ bọn họ chỉ coi luận võ là một hoạt động giải trí. “Luận võ” theo nghĩa đen chỉ là thi đấu võ công mà thôi.

Mọi người đã tập trung tại sân bóng, ngồi xếp bằng thành hàng. Lương Bân, đại diện cho huấn luyện viên, đứng giữa sân và tuyên bố luật lệ:

“Một người lên đài ở giữa, những người còn lại sẽ thay phiên nhau lên tấn công. Ai trụ được đến cuối cùng sẽ giành được danh hiệu ‘Võ Vương’, đồng thời nhận được phần thưởng đặc biệt.”

Tiêu Phong nôn nóng hỏi: “Huấn luyện viên, phần thưởng là gì vậy ạ?”

“Phần thưởng là được nghỉ ngơi nửa ngày.”

“Toàn bộ phương trận của ‘Võ Vương’ sẽ được nghỉ ngơi nửa ngày, không phải tập luyện gì cả, muốn làm gì thì làm.”

Nghe vậy, mắt ai nấy đều sáng rực.

Không chỉ “Võ Vương” được nghỉ mà cả phương trận đều được nghỉ, không phải tập luyện ư? Tuyệt quá!

Tuy rằng hiện tại mọi người đều đã thích nghi được với cường độ huấn luyện mỗi ngày, không còn kêu trời than đất như lúc ban đầu nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không muốn nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi là niềm mơ ước của tất cả mọi người! Cơ hội tốt như vậy, nhất định phải nắm chắc lấy!

Các nam sinh bắt đầu rục rịch, những người không có võ công gì thì nghiến răng nghiến lợi: “Cùng xông lên, nhiều người như vậy, kiểu gì chả có người thắng!”

Không cần biết “Võ Vương” là gì, chỉ cần được nghỉ ngơi nửa ngày là được!

Những người có chút bản lĩnh như Tiêu Phong thì vỗ n.g.ự.c tự tin: “Để đó cho tôi, tôi sẽ giành lấy ‘Võ Vương’, cho mọi người cùng được nghỉ ngơi!”

Tiêu Phong gần như đã coi “Võ Vương” là vật trong túi của mình, thậm chí còn dám cò kè mặc cả với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, nửa ngày thì ít quá, huấn luyện viên hào phóng cho cả ngày luôn đi ạ.”

Vì hiện tại không phải giờ huấn luyện nên Lương Bân cũng không nghiêm nghị như mọi khi. Nghe Tiêu Phong nói vậy, anh bật cười:

“Được nghỉ nửa ngày là may rồi, còn đòi cả ngày? Nghĩ cũng hay nhỉ! Nửa ngày này là chúng tôi phải cố gắng lắm mới xin được đấy.”

Tiêu Phong cười hì hì.

Loading...