Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:26:39
Lượt xem: 53
Sau khi tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ, Lục Chính Tây xuất hiện trên bục cao của sân huấn luyện, nghe các huấn luyện viên báo cáo thành tích.
Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Chính Tây cau mày, sắc mặt đen lại đầy giận dữ.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt nghiêm nghị của anh ta đã quét về phía này, trầm giọng quát:
“Có phải có người cho rằng chúng tôi rảnh rỗi đến mức nửa đêm nửa hôm rồi còn lôi các cậu dậy tập hợp không? Nói cho các cậu biết, chúng tôi không rảnh đến thế đâu.”
“Tập hợp khẩn cấp là để huấn luyện khả năng phản ứng và xử lý tình huống đột ngột của các cậu. Trên chiến trường, kẻ địch sẽ không vì các cậu chưa kịp phản ứng mà dừng tấn công. Chỉ cần chậm một giây thôi là b.o.m đạn của kẻ địch có thể ập đến bất cứ lúc nào.”
“Các cậu nhớ cho kỹ, hiện tại các cậu không còn là học sinh nữa, mà là quân nhân! Là chiến sĩ! Mỗi lần huấn luyện đều là vì để các cậu có thể sống sót trên chiến trường.”
Giọng nói nghiêm khắc của Lục Chính Tây khiến ai nấy đều run sợ, tất cả cúi gằm mặt, nín thở, không dám hó hé tiếng nào.
“... Giang Thiên Ca đội hình số mười hai, Tiêu Phong đội hình số mười chín, Lục Tự Văn đội hình số hai mươi mốt, Tôn Đức Thiêm đội hình số năm, ra khỏi hàng. Những người còn lại, xếp thành đội hình, chạy ba vòng quanh sân.”
Diện tích sân huấn luyện còn lớn hơn cả hai sân bóng đá, chạy ba vòng ít nhất cũng phải năm nghìn mét.
Tuy nhiên, không một ai dám lên tiếng phản bác, tất cả đều im lặng chạy theo đội ngũ. Vừa chạy, bọn họ vừa len lén nhìn về phía bục cao.
Vài người Giang Thiên Ca bị gọi ra khỏi hàng đứng ở bên cạnh bục cao.
“Nếu các cậu không muốn bị phạt chạy, cũng muốn được nhàn nhã đứng xem như những người kia, thì lần sau khi nghe thấy hiệu lệnh tập hợp, động tác phải nhanh lên!”
Một huấn luyện viên cầm loa, hét lớn với những người đang chạy: “Đợi đến lúc có kết quả rồi mới ghen tị với người khác thì chẳng còn tác dụng gì nữa!”
Nhìn những người đang cúi đầu chạy phạt, Giang Thiên Ca thầm cảm thấy may mắn vì mình đã hành động nhanh chóng. Nếu không, cô cũng sẽ bị phạt, bị mắng, thật mất mặt.
Chạy ba vòng xong, hầu hết mọi người đều mệt đến mức chân tay rã rời, nhưng vì các huấn luyện viên đều đang đứng quan sát nên không ai dám ngồi bệt xuống đất, mà đều cố gắng đứng vững.
“Thành tích của các cậu trong mỗi lần huấn luyện đều sẽ được tính vào điểm tổng kết, làm căn cứ để bình chọn chiến sĩ thi đua. Nếu muốn trở thành chiến sĩ thi đua thì sau này phải nghiêm túc thực hiện huấn luyện.”
Trong lần huấn luyện này, có người thể hiện rất tốt, nhưng cũng có người vô cùng tệ.
Thậm chí còn có người, tiếng còi đã vang lên inh ỏi mà vẫn còn ngủ say như c.h.ế.t trên giường, phải đến khi bọn họ lên lật chăn thì mới chịu dậy.
Chẳng trách Lục Chính Tây, người vốn không thích giáo huấn người khác, cũng phải đen mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-91.html.]
...
Vì đêm hôm đó có tập hợp khẩn cấp nên sáng hôm sau, thời gian tập hợp đã được lùi lại hai tiếng đồng hồ.
Có thể là vì lời giáo huấn của Lục Chính Tây, cũng có thể là vì biết mỗi lần huấn luyện đều sẽ ảnh hưởng đến việc bình chọn “chiến sĩ thi đua”.
Giang Thiên Ca cảm nhận rõ ràng mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn, đối với mỗi hạng mục huấn luyện đều vô cùng tập trung.
Ngay cả Giang Ti Vũ cũng không còn tâm trí đâu mà cố ý gây sự với cô nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi luyện tập xong những động tác cơ bản như đứng thẳng, đi đều bước, đứng nghiêm, nghỉ... bọn họ lại tiếp tục với bài huấn luyện chiến thuật, bao gồm nằm xuống, đứng lên, bò thấp, bò cao, quyền cước quân đội...
Cường độ huấn luyện của những ngày tiếp theo đều nặng hơn ngày đầu tiên, không biết là vì giới hạn chịu đựng của mọi người đã được nâng cao, hay là vì biết kêu ca cũng vô ích mà không còn ai than thở mệt mỏi như ngày đầu tiên nữa.
Trong những ngày này, ký túc xá không còn ai gây chuyện, mọi người ở chung khá hòa thuận. Hễ có thể giúp đỡ, có thể nhắc nhở gì, Giang Thiên Ca đều cố gắng hết sức.
Vì vậy, tuy cường độ huấn luyện rất lớn, nhưng mọi người đều thích nghi khá tốt.
Tất nhiên, tuy huấn luyện nghiêm khắc nhưng cũng không phải lúc nào cũng phải huấn luyện. Cứ cách hai ba buổi tối sẽ có một buổi liên hoan văn nghệ để giải lao.
Nội dung liên hoan rất phong phú, nào là kéo co, đấu vật, huấn luyện viên dẫn đầu hát, sinh viên xung phong lên hát hò, nhảy múa...
Mỗi buổi liên hoan đều là dịp để những người có tài năng, cá tính tỏa sáng.
Tuổi mười tám đôi mươi, hừng hực khí thế, lại là độ tuổi dễ nảy sinh tình cảm nhất.
Nghe nói nhờ những buổi liên hoan văn nghệ mà đã có không ít cặp đôi được thành đôi.
Thanh xuân đúng là đẹp thật.
“Tư Vũ ơi!” Còn chưa đến cửa phòng, Quan Mỹ Chi đã gọi to, giọng nói đầy phấn khởi: “Anh Trần Chí Văn lại nhờ tớ mang đồ ăn đến cho cậu này!”
Cô nàng cố ý lắc lắc quả táo trước mặt Giang Thiên Ca một vòng rồi mới đưa cho Giang Ti Vũ.
Trong buổi liên hoan lần trước, Giang Ti Vũ đã xung phong lên biểu diễn một bài múa, gây được ấn tượng mạnh mẽ, ngay lập tức đã có rất nhiều chàng trai đến bắt chuyện làm quen.
Trong đó, anh chàng tên Trần Chí Văn là người theo đuổi nhiệt tình nhất, cho đến hiện tại đã tặng đồ cho Giang Ti Vũ rất nhiều lần rồi.
Nhìn thấy quả táo mà Quan Mỹ Chi mang về, Giang Ti Vũ chỉ thờ ơ, trong lòng có chút khinh thường.