Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:26:37
Lượt xem: 53
Giang Thiên Ca thấy hơi kỳ lạ. Sao các giáo quan lại nhìn về phía bọn họ vậy nhỉ?
Mặc dù động tác liếc mắt của bọn họ rất nhanh, làm cũng rất kín đáo, nhưng cô chắc chắn bọn họ đều cố ý liếc nhìn qua phía bọn cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Lương Bân, huấn luyện viên phụ trách đội hình của bọn cô đã đi tới.
Đứng trước đội hình đã xếp ngay ngắn, Lương Bân sững người vài giây. Anh ta lướt mắt nhìn qua tất cả mọi người, trong lòng hối hận vì vừa nãy đã nhiều lời.
Một trăm cái chống đẩy...
...
Bài huấn luyện quân sự ngày đầu tiên đều là những nội dung rất cơ bản, nào là đứng thẳng, đi đều bước, đứng nghiêm, nghỉ, quay trái, quay phải.
Những nội dung này tuy đơn giản, nhưng sau một ngày huấn luyện, ai nấy đều mệt đến rã rời.
Bị phơi nắng đen dưới mặt trời có lẽ là chuyện nhỏ nhặt nhất. Hai chân mỏi nhừ như không phải chân mình nữa, thậm chí còn có người bị phồng rộp cả chân.
Quan Mỹ Chi vừa ôm chân vừa nhìn Giang Thiên Ca, bất mãn nói: “Giang Thiên Ca, không phải cậu nói muốn giúp bọn tớ sao? Sao cậu không nói cho bọn tớ cách ứng phó với huấn luyện? Hôm qua nói nghe hay lắm, hôm nay lại giấu nhẹm thế?”
Cả ngày huấn luyện khiến bọn cô mệt như chó, vậy mà Giang Thiên Ca vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn cô nàng có bí quyết gì đó!
Giang Thiên Ca trực tiếp lắc đầu ngán ngẩm với Quan Mỹ Chi: “Tớ đương nhiên là có cách.”
“Cách gì, cậu nói nhanh lên!” Quan Mỹ Chi kích động hỏi, những người khác cũng nhìn Giang Thiên Ca đầy mong đợi.
Giang Thiên Ca hết nói nổi: “Bình thường chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao, nâng cao thể lực chứ sao.”
“Bình thường không thắp hương, đến lúc lâm trận muốn ôm chân Phật thì phải xem Phật có cho ôm hay không.”
Mọi người nghe xong đều ngượng ngùng.
Chuyện này đúng là không còn cách nào khác.
Một người uể oải hỏi: “Vậy sau này chúng ta phải làm sao đây? Mới ngày đầu tiên đã mệt thế này rồi, còn những hai mươi chín ngày nữa cơ mà!”
“Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người mới tiếp xúc với những bài huấn luyện này nên thấy mệt là chuyện bình thường, sau này quen dần rồi sẽ không còn mệt như vậy nữa.”
“Thiên Ca, ý cậu là huấn luyện sau này sẽ không còn mệt như hôm nay nữa sao?”
Hôm nay chỉ là món khai vị thôi. Sau này còn vô số món chính với những động tác khó hơn đang chờ đấy.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra để dọa bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-90.html.]
Nhìn đôi mắt ngây thơ của mọi người, Giang Thiên Ca im lặng một lúc rồi mơ hồ đáp: “Ừ.”
Giới hạn của con người là có thể phá vỡ. Hôm nay thấy mệt, ngày mai mệt hơn một chút, ngày mốt lại tăng thêm một chút, dần dần rồi cũng sẽ quen.
“Trước khi đi ngủ, mọi người nhớ xoa bóp chân cho nhau.”
Nếu không ngày mai thức dậy sẽ rất khó chịu đấy.
Trước khi đi ngủ, Giang Thiên Ca vẫn nhắc nhở mọi người chuẩn bị quần áo để mặc cho ngày hôm sau.
Giang Ti Vũ ngồi trên giường, nghe Giang Thiên Ca nói xong thì liếc mắt: “Tớ thấy không cần đâu, hôm qua cậu cũng nói vậy, thế mà sáng nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Giang Thiên Ca thản nhiên đáp: “Tớ đã nhắc nhở rồi, có nghe hay không là tùy cậu. Dù sao người bị phạt cũng đâu phải tớ.”
Giang Ti Vũ nghẹn họng, nghĩ đến việc mình vẫn còn nợ mười vòng chạy, cô ta bèn ngượng ngùng leo xuống giường, ngoan ngoãn đi chuẩn bị quần áo.
Thực ra, không ít người cũng có suy nghĩ giống Giang Ti Vũ, cảm thấy sáng nay không có tập hợp khẩn cấp, hôm nay bọn họ lại huấn luyện mệt như vậy rồi, huấn luyện viên chắc chắn sẽ không hành hạ bọn họ thêm nữa.
Thế nhưng, đến ngày hôm sau, chính xác là vào lúc rạng sáng, bọn họ đã vô cùng may mắn vì đã nghe lời Giang Thiên Ca.
Lần tập hợp khẩn cấp này không phải vào buổi sáng, mà là lúc hai giờ sáng, thời điểm mọi người ngủ say nhất.
Nghe thấy tiếng còi, Giang Thiên Ca lập tức bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo: “Nhanh dậy hết đi, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống tập hợp.”
Rất nhiều người vẫn còn đang ngái ngủ, chưa kịp phản ứng gì, thậm chí có mấy người vẫn nằm im bất động, chưa tỉnh ngủ.
Giang Thiên Ca trực tiếp đi qua lật chăn, hét lớn: “Dậy! Tập hợp!”
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều vùng dậy khỏi giường, cuống cuồng mặc quần áo, sau khi mặc xong thì hớt hải chạy về phía sân huấn luyện.
Đèn pha trên sân huấn luyện đều được bật sáng, chiếu sáng cả sân như ban ngày.
Lương Bân cầm sổ danh sách và đồng hồ bấm giờ, đứng trên sân đợi sẵn, cứ có người đến là anh ta lại bấm giờ, sau đó yêu cầu mọi người xếp hàng theo thứ tự.
Bên cạnh còn có một huấn luyện viên khác, đang quan sát từng người, kiểm tra xem quần áo, thắt lưng, mũ có được đeo đúng quy định hay không.
Sau khi Giang Thiên Ca đứng vào hàng, cô biết mình là người đến sớm nhất trong đội hình. Sau đó, cô lặng lẽ quan sát các đội hình khác, lúc này trên sân huấn luyện cũng đã có kha khá người.
Trong lòng cô thầm đánh giá.
Tốc độ tập hợp của những người khác trong Lớp máy tính cũng không chậm, khi các lớp khác mới chỉ tập hợp được một nửa thì Lớp máy tính đã đủ người.
Lương Bân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bấm giờ, nhưng trong lòng thì đang rất đắc ý. Xem ra một trăm cái chống đẩy tối hôm qua không phải uổng phí rồi!