Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 676
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:36:47
Lượt xem: 2
Trước mười tám tuổi, Trần Chí Dũng vẫn luôn là đứa trẻ khiến cha mẹ, thầy cô đau đầu, trốn học, đánh nhau, trêu chọc bạn học, ai cũng ghét.
Một số phụ huynh trong trấn sẽ cảnh cáo con cái nhà mình, không được chơi đùa với Trần Chí Dũng, cẩn thận bị cậu ta dạy hư. Giáo viên trong trường cũng sẽ cảnh báo những học sinh học giỏi trong lớp, đừng tiếp xúc với Trần Chí Dũng.
Đối mặt với ánh mắt và thái độ tránh mình như tránh tà của mọi người, Trần Chí Dũng chỉ biết trợn mắt.
Con trai nhà bọn họ ra sao, trong lòng không tự biết hay sao? Con trai bọn họ hư, là bởi vì bản thân chúng đã hư hỏng rồi, liên quan gì đến cậu.
Con cái nhà mình hư hỏng lại đổ lỗi lên đầu cậu, đúng là ... ngủ không được lại đổ lỗi cho cái gối, ị không ra lại trách đất cứng.
Thần kinh!
Giáo viên trong trường còn buồn cười hơn, ba lần bảy lượt khuyên bảo những học sinh giỏi kia không được tiếp xúc với cậu.
Chậc, nói cứ như thể cậu rất muốn gần gũi với đám mọt sách đó vậy.
Xấu xí nên mới hay làm ra vẻ ta đây. Điểm số bấy nhiêu mà cũng vênh váo, Giang Thiên Ca đứng nhất lớp còn chưa lên tiếng kìa.
Trước đây thành tích của Giang Thiên Ca có giảm sút, từng rớt xuống hạng hai. Nhưng sau khi tiếp xúc với cậu, cô ấy liền giữ vững hạng nhất, chắc chắn là nhờ cậu mang đến may mắn!
Kết quả thi dự tuyển đại học năm ba đã có, Trần Chí Dũng, Giang Thiên Bảo cùng những người không vượt qua kỳ thi đều bị trường cho về nhà.
Trần Chí Dũng ra khỏi trường học, sau đó lại trèo tường vào, tìm một góc khuất không ai nhìn thấy rồi chặn Giang Thiên Ca lại, cà lơ phất phơ hỏi:
“Giang Thiên Ca, tôi muốn dẫn người đi chặn Giang Thiên Bảo, cô có đi không?”
Trần Chí Dũng vẫn luôn không hiểu nổi, Giang Thiên Ca và Giang Thiên Bảo, vậy mà lại là anh em ruột.
Càng không hiểu nổi, tại sao lại có người anh trai tồi tệ như Giang Thiên Bảo, động một chút là bắt nạt em gái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng nghĩ mãi không ra, sao lại có người nhu nhược như Giang Thiên Ca, làm em gái của Giang Thiên Bảo, sống chẳng khác nào con ở.
“Nếu cô muốn đi, tôi sẽ mang theo bao tải, có thể trùm bao tải lại để cô đánh hắn ta. Tôi nói cho cô hay, qua cái làng này thì không còn cái chợ nào đâu.”
Thấy Giang Thiên Ca nhăn mặt, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Trần Chí Dũng liền đen mặt uy hiếp: “Giang Thiên Ca, nếu cô dám mở miệng khuyên tôi đừng đánh Giang Thiên Bảo, tôi sẽ đánh cả cô.”
“Tôi...” Mặc dù biết Trần Chí Dũng sẽ không thực sự đánh mình, nhưng nghe thấy giọng điệu hung dữ của cậu ta, Giang Thiên Ca vẫn theo bản năng sợ hãi, cô nhỏ giọng nói: “Tôi không khuyên cậu... Không... Đánh anh ấy, tôi chỉ là muốn khuyên cậu... Đừng nên đi đánh nhau, đánh nhau không tốt...”
“Hừ, đánh nhau không tốt, vậy cái gì mới tốt? Giống như cô, bị bắt nạt cũng không biết đánh trả, như vậy là tốt?”
“Tôi không...”
“Được rồi.” Trần Chí Dũng không muốn nghe cô lải nhải nữa, bĩu môi nói: “Cô không đi thì thôi, tôi sẽ thay cô đánh Giang Thiên Bảo thêm mấy cú. Tôi đi đây.”
Nhìn bóng dáng lắc lư bỏ đi của Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Vừa rồi cô thực sự muốn nói, cô không phải bị bắt nạt mà không biết đánh trả, bây giờ cô đã biết đánh trả rồi.
Trước đó, khi mẹ bảo cô nghĩ cách truyền đáp án cho Giang Thiên Bảo, cô đã từ chối. Hôm qua Giang Thiên Bảo bảo cô đến ký túc xá của anh ta, giúp anh ta giặt quần áo bẩn, cô cũng từ chối.
Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy cô phải ngoan ngoãn, phải siêng năng, phải hiếu thuận với cha mẹ, chăm sóc anh trai, anh trai là con trai, đồ đạc trong nhà đều là của anh trai, cô có thứ gì tốt cũng phải đưa cho anh trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-676.html.]
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy tủi thân, không vui, nhưng cô vẫn luôn nghe theo lời bố mẹ.
Chính Trần Chí Dũng đã mắng cô ngốc, nói bố mẹ cô căn bản không coi cô là con gái, bảo cô đừng coi lời họ ra gì, đừng chiều theo Giang Thiên Bảo, không thích thì phải dứt khoát từ chối, phải học cách phản kháng, phải sống tự do, tùy ý một chút...
Cô đã suy nghĩ về những lời cậu ta nói, và cô đã phản kháng.
Trước khi từ chối yêu cầu của mẹ và Giang Thiên Bảo, cô cảm thấy mình không thể mở miệng được, trong lòng vô cùng sợ hãi. Sau khi nói ra lời từ chối, trong lòng cô vẫn rất sợ.
Nhưng cùng với sự sợ hãi đó, trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác hưng phấn và nhẹ nhõm chưa từng có.
Cô biết rõ cảm xúc này đến từ đâu, và cô thích cảm xúc này.
Cô sẽ cố gắng, cố gắng phản kháng những yêu cầu vô lý của bố mẹ và Giang Thiên Bảo, sẽ cố gắng sống một cuộc sống tự do, tự tại.
Lần đầu tiên biết Trần Chí Dũng muốn đi đánh Giang Thiên Bảo, cô rất lo lắng cho anh trai, cô đã cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi để khuyên Trần Chí Dũng đừng đánh anh ta.
Nhưng bây giờ, cô sẽ không khuyên Trần Chí Dũng nữa, cô chỉ lo lắng Trần Chí Dũng sẽ gặp chuyện khi đánh nhau.
Trong lòng cô, so với Giang Thiên Bảo, Trần Chí Dũng càng giống anh trai của cô hơn.
Lúc học buổi tối, Trần Chí Dũng lại trèo tường vào trường, cậu ta tìm thấy Giang Thiên Ca, nhét một cục gì đó vào tay cô: “Lấy được từ Giang Thiên Bảo đấy.”
Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn, là tiền.
“Trước đây Giang Thiên Bảo không phải thường xuyên cướp tiền ăn, tiền học bổng của cô sao? Coi như đây là hắn ta trả lại cho cô. Sắp thi đại học rồi, ăn uống cho tử tế, gầy như que củi, đừng có đến lúc thi lại ngất xỉu.”
“Có lẽ tôi sẽ bị bố tôi gửi đến nhà cậu, không biết khi nào mới về, tự cô bảo trọng, đừng có cái gì cũng nghe theo bố mẹ.”
“Nếu Giang Thiên Bảo dám bắt nạt cô, cô cứ đánh lại... Thôi, cô cũng chẳng có gan đâu, chờ tôi về, tôi sẽ thay cô xử lý hắn ta. Giang Thiên Bảo, cái tên ngốc đó, sớm muộn gì tôi cũng đánh cho hắn tàn phế!”
Nghe những lời dặn dò của Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca cảm thấy mũi cay cay.
Cô thường xuyên cảm thấy khó hiểu, tại sao những người bắt nạt cô, đối xử tệ bạc với cô, lại chính là người thân của cô?
Còn Trần Chí Dũng, người bị thầy cô, bạn bè coi là đứa trẻ hư hỏng, mặc dù cậu ta hung dữ, miệng lúc nào cũng lặp đi lặp lại những câu như “đánh nổ đầu”, “đánh cho tàn phế”, nhưng lại là người đối xử tốt với cô nhất.
“Trần Chí Dũng, cậu... Đừng có đánh nhau nữa, sang năm hãy chăm chỉ học hành...”
“Ê ê ê, cô im ngay!” Trần Chí Dũng ghét nhất là nghe người khác khuyên mình học hành.
Ông già nhà cậu ta muốn đá cậu ta đến nhà cậu, cũng là vì muốn người cậu làm giáo viên kia dạy dỗ, ép cậu ta học. Cậu ta vốn không phải là người học hành gì cho cam.
Bố mẹ lải nhải cũng được rồi, bây giờ đến Giang Thiên Ca cũng dám leo lên đầu cậu ta, đúng là ghê gớm!
“Sau này cô còn dám nói những lời ghê tởm đó nữa, tôi sẽ đánh cô!” Trần Chí Dũng nhe răng, giơ nắm đ.ấ.m đe dọa.
Trần Chí Dũng mười tám tuổi, tuổi trẻ khí khái, nói chuyện chẳng nể nang gì, nghĩ gì nói nấy, cũng chưa bao giờ biết hối hận là gì.
Thế nhưng, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy hối hận, chính là hối hận về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cậu ta hối hận, lúc đánh Giang Thiên Bảo đã không ra tay dứt khoát. Lúc đó cậu ta nên đánh c.h.ế.t hắn ta luôn đi.
Cậu ta hối hận, trước khi bỏ đi, không nên ngắt lời Giang Thiên Ca, không nên hung dữ dọa nạt cô.