Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 675

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:36:45
Lượt xem: 6

Giang Thiên Ca cũng không phải là người ham thích theo đuổi lãng mạn và nghi thức, cô biết Lục Chính Tây cũng không phải.

Tuần trước, từ phản ứng khác thường của Lục Chính Tây và Giang Viện Triều, cô đoán được Lục Chính Tây có thể là muốn cầu hôn cô vào ngày sinh nhật của cô.

Lúc vừa đoán được, so với chờ mong, cô càng tò mò hơn, tò mò Lục Chính Tây sẽ cầu hôn cô như thế nào.

Vì thỏa mãn sự hiếu kỳ trong lòng mình, cũng vì để cho kế hoạch của Lục Chính Tây có thể thi hành đúng hạn, cô tự mình đi M quốc, dùng thời gian ngắn nhất mang Lục Tự Văn trở về.

Lúc ngồi máy bay về nước, Lục Tự Văn tâm tình kích động, tâm tình của cô cũng không bình tĩnh.

Với màn cầu hôn của Lục Chính Tây, tâm tình của cô cũng từ tò mò, biến thành chờ mong.

Vừa rồi ở sân bay nhìn thấy Lục Chính Tây, cùng ánh mắt thâm thúy nồng đậm của anh đối mặt, trong lòng cô chờ mong, bỗng nhiên đạt đến đỉnh phong.

Cho nên, cô chủ động hỏi Lục Chính Tây, có nhận được thư cô để lại cho anh không.

Vừa vào cửa, lần đầu tiên nhìn thấy sân, Giang Thiên Ca đã biết, sân là dựa theo sở thích của mình mà cải tạo và trang hoàng.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chính Tây, hỏi anh: “Anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?”

Lục Chính Tây cười khẽ nói: “Đầu năm ngoái.”

Anh dùng thời gian gần hai năm, chậm rãi biến cái sân này thành dáng vẻ Giang Thiên Ca thích, biến thành nhà của anh và Giang Thiên Ca sau này.

Bắt đầu từ nhà chính, Lục Chính Tây dẫn Giang Thiên Ca đi xem từng phòng một, giới thiệu bố cục và cách dùng của mỗi phòng.

Lục Chính Tây nói: “Đây chỉ là ý tưởng ban đầu của anh, hôm nay em thị sát xong, anh sẽ dựa theo ý kiến em đưa ra mà sửa chữa.”

“Em không có ý kiến.” Trong mắt Giang Thiên Ca mang theo ý cười, cô nhìn Lục Chính Tây nói: “Lục Chính Tây, em rất hài lòng với cái sân này!”

“Vậy nếu như coi sân này là nhà của chúng ta sau này, em có hài lòng với cái nhà này không?”

Ánh mắt Lục Chính Tây chớp động, nhìn thấy Giang Thiên Ca gật đầu, anh đem hai phần giấy chứng nhận không biết từ lúc nào bỏ vào trong tay Giang Thiên Ca, “Vậy anh yên tâm giao bọn chúng cho em.”

Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn, là 《Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở》 cùng 《Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất》 của căn nhà trong sân, hai tờ giấy chứng nhận, đều viết tên của cô.

Ánh mắt Giang Thiên Ca thu hồi lại từ hai phần giấy chứng nhận, còn chưa kịp mở miệng đã bị Lục Chính Tây nắm tay, đi về phía sương phòng phía đông.

Đông sương phòng là phòng máy tính.

Phòng máy tính là một căn phòng Lục Chính Tây dành nhiều thời gian và công sức nhất để chuẩn bị. Tất cả các thiết bị máy tính bên trong đều là thiết bị cao cấp nhất cả nước, có thể hỗ trợ Giang Thiên Ca tiến hành các thao tác máy tính và mạng thông suốt.

Giống như phi công muốn điều khiển máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, uy mãnh nhất, Giang Thiên Ca chơi máy tính, đương nhiên cũng sẽ hy vọng có thể sở hữu thiết bị máy tính tiên tiến nhất.

Cửa vừa mở ra, Giang Thiên Ca liền không dời mắt được.

Lục Chính Tây đề nghị: “Em có muốn ngồi thử xem không?”.

“Muốn!”.

Giang Thiên Ca không chút do dự, vội vàng cất bước đi vào. Bởi vì thiết bị máy tính cao cấp trước mắt, cô dường như đã quên mất chuyện Lục Chính Tây muốn cầu hôn.

Sau khi ngồi xuống ghế, Giang Thiên Ca di chuyển con chuột đến bên tay phải, không kịp chờ đợi mà đưa tay nhấn mở phím máy.

Nhưng mà, khi tay cô vươn ra một nửa, lại nhìn thấy màn hình máy tính sáng lên.

Trên màn hình tự động phát hình ảnh động, có ảnh chụp chân thực, cũng có ảnh vẽ tay, nhân vật chính trên hình ảnh, đều là cô.

Hình ảnh động rất dài, từ khi cô đến thành phố Bắc, quen biết Lục Chính Tây, đến khi họ chính thức ở bên nhau, lại đến tỉnh Biển, đi tỉnh Nam, đi đảo Nam...

Hình ảnh cuối cùng, là hình ảnh cô được vẽ tay, đang ngồi trước bàn máy tính, trước mặt mở ra một bức thư.

[Giang Thiên Ca, sinh nhật vui vẻ, chúc em mỗi một tuổi đều có thể thoải mái tận hứng, dũng cảm không sợ hãi, hiên ngang.]

[Năm nay là năm thứ tư chúng ta quen biết, hôm nay là lần thứ tư anh nói với em lời chúc mừng sinh nhật.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-675.html.]

[Anh hy vọng về sau mỗi một năm, đều có thể cùng em tổ chức sinh nhật vui vẻ,]

[“Như hoa như lá, năm tháng tuổi tác, cùng chiếm gió xuân”.]

[Giang Thiên Ca, hôm nay anh muốn cầu hôn em.]

Nhìn bức thư trên màn hình, Giang Thiên Ca cảm thấy có một dòng điện tê dại tràn đầy trái tim, dòng điện này không ngừng dừng lại ở trái tim, nó còn truyền vào tứ chi, đại não theo dòng máu.

Lục Chính Tây bước từng bước một từ cửa vào.

Nhìn Lục Chính Tây đang đi về phía mình, ánh mắt Giang Thiên Ca đột nhiên có chút chua xót, cô muốn từ trên ghế đứng lên, nhưng Lục Chính Tây lại ấn cô xuống, xoay ghế, quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Lục Chính Tây nắm tay Giang Thiên Ca, cười giải thích: “Ý tưởng vẽ tranh hoạt hình là học từ em, hy vọng em đừng ghét bỏ anh không có sáng kiến.”.

Giang Thiên Ca khẽ lắc đầu, “Không, em sẽ không ghét bỏ, rất sáng tạo.”

Trước đây vì khuyên Lý Lập Sinh, cô đã làm một bộ phim hoạt hình ngắn, sinh nhật Giang Viện Triều, cô cũng làm một đoạn phim ngắn coi như một món quà bất ngờ trong ngày sinh nhật tặng ông ấy.

Lúc ấy Lý Lập Sinh và Giang Viện Triều nhìn thấy hình ảnh, đều cảm động đến đỏ hoe mắt.

Lúc ấy, cô là người tạo bất ngờ, và người quan sát phản ứng, trong lòng vui mừng vì món quà mình chuẩn bị đã phát huy tác dụng như mong muốn.

Mà bây giờ, là Lục Chính Tây tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ cho cô.

Cô là người nhận bất ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô trở thành nhân vật chính trong hình ảnh động.

Phản ứng của cô cũng giống như Lý Lập Sinh và Giang Viện Triều lúc đó, trong lòng cô có vui mừng, có vui vẻ, còn có đầy ắp cảm động và hạnh phúc.

Đây là Lục Chính Tây dụng tâm chuẩn bị cho cô, cô làm sao có thể ghét bỏ.

“Em sẽ không ghét bỏ, em rất thích.” Giang Thiên Ca lặp lại: “Lục Chính Tây, em rất thích, rất vui vẻ.”

“Anh cũng rất vui vẻ.” Lục Chính Tây quỳ một gối xuống giống như một kỵ sĩ trung thành, nắm lấy tay Giang Thiên Ca, hôn nhẹ lên môi cô.

“Giang Thiên Ca, hôm nay anh muốn cầu hôn em, em nguyện ý nhận lời anh, để anh trở thành chồng, người yêu và bạn đời của em sao?”.

Người hiện đại, theo đuổi thời thượng, sẽ gọi chồng là “ông xã”, ý nhị hơn thì gọi là “bạn đồng hành”, nhưng Lục Chính Tây lại thích xưng hô “người yêu” và “bạn đời” hơn.

Nhìn thấy bức thư trên màn hình, thấy Lục Chính Tây quỳ một gối trước mặt mình, trong lòng Giang Thiên Ca đã có sự chuẩn bị tâm lý, hình dung ra cảnh Lục Chính Tây cầu hôn mình.

Mà giờ khắc này chính tai nghe được Lục Chính Tây nghiêm túc, trịnh trọng nói, trái tim cô vẫn không thể ức chế run lên một cái.

“Giang Thiên Ca, tính cách anh không được ưa thích, nghề nghiệp của anh cũng có tính đặc thù, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em. Nhưng anh hứa, anh sẽ trong phạm vi năng lực, cố gắng làm tốt nhất, dành những điều tốt nhất cho em, anh sẽ cố gắng trở thành người yêu và bạn đời tốt.”.

Lục Chính Tây ngẩng đầu, tựa như kỵ sĩ trung thành nhất trên thế giới, giọng nói trầm thấp, lại kiên định mạnh mẽ như lời thề.

Hai mắt Giang Thiên Ca đã đẫm lệ.

Lục Chính Tây nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống của cô. Anh ôn nhu hỏi: “Giang Thiên Ca, em có bằng lòng tin tưởng lời hứa của anh không?”.

“Giang Thiên Ca, em nguyện ý nhận lời cầu hôn của anh không?”.

Giang Thiên Ca cảm giác được nước mắt trong hốc mắt mình càng ngày càng nhiều, che mờ tầm mắt cô, nhưng trong đầu cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt chân thành và đôi mắt nhiệt liệt của Lục Chính Tây.

Khoảnh khắc nước mắt tràn mi, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Chính Tây, khóe môi Giang Thiên Ca cong lên, cô gật đầu nói: “Em nguyện ý”.

“Lục Chính Tây, em nguyện ý tin tưởng lời hứa của anh, em nguyện ý nhận lời cầu hôn của anh.”

Kiếp trước, Giang Thiên Ca chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với ai, cùng người ta trở thành bạn đời.

Kiếp này gặp được Lục Chính Tây, cô đối với chuyện kết hôn có thêm những ảo tưởng, có thêm những kỳ vọng.

Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây không chớp mắt, cô rõ ràng trả lời: “Lục Chính Tây, em nguyện ý trở thành người yêu của anh, trở thành bạn đời của anh.”

(Hết)

Loading...