Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 674

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:36:43
Lượt xem: 6

Khi bọn họ đến Bắc thành, thời gian là ngày hai mươi tháng mười hai, chủ nhật.

Lục Chính Tây chắc chắn sẽ đến sân bay.

Giang Thiên Ca đeo bịt mắt lên, nhắm mắt nói: “Đến rồi.”

Lục Tự Văn vui mừng đến mức mặt mày hớn hở: “Biết ngay là chú Út sẽ đến đón cháu mà!”

Giang Thiên Ca sắp ngủ, giọng nói mơ hồ phụ họa cậu: “Ừ...”

...

Lục Tự Văn ngủ một giấc, lúc radio nhắc nhở “Máy bay sắp hạ cánh sân bay Bắc thành” thức dậy, đi phòng vệ sinh thu dọn cho mình một phen.

Tuy rằng quầng thâm dưới mắt còn chưa hoàn toàn tan biến, trong mắt còn có thể nhìn thấy tơ m.á.u đỏ, sắc mặt cũng còn có chút tái nhợt.

Nhưng khi cạo râu, rửa mặt, chải chuốt tóc tai một phen, tinh thần trở nên nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhìn bản thân trong gương, Lục Tự Văn vẫn rất hài lòng.

Cậu trở về tìm Giang Thiên Ca.

Lúc nhìn thấy Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn sửng sốt một chút.

Không biết từ lúc nào, Giang Thiên Ca đã thay một bộ quần áo mới đẹp đẽ, trên mặt còn trang điểm tinh xảo.

Nhìn so với tinh thần cậu sảng khoái hơn không biết bao nhiêu lần!

Nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thiên Ca vài giây, Lục Tự Văn đột nhiên xích lại gần, thần thần bí bí thấp giọng hỏi: “Cậu có thể thi triển cho em một chút ma pháp không?”

Cậu chỉ vào mặt mình, mong đợi nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “...”

Tôi trang điểm, là bởi vì có chuyện lớn, cậu xem náo nhiệt cái gì?

Đối diện với ánh mắt trông mong của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca lấy ra hộp kem dưỡng da phía dưới cùng của túi trang điểm, nặn ra một lượng bằng móng tay, thoa lên hai bên má Lục Tự Văn, “Tự cậu thoa đều là được rồi.”

“... Như vậy là tốt rồi?” Lục Tự Văn bán tín bán nghi cầm lấy cái gương nhỏ nhìn, có chút hoài nghi Giang Thiên Ca đang qua loa với cậu.

Giang Thiên Ca: “Ừ, đây gọi là trang điểm tự nhiên.”

Lục Tự Văn: “...”

Trang điểm tự nhiên? Trang điểm kiểu gì vậy?

Nhưng Lục Tự Văn cũng không có thời gian quấn quýt vấn đề “trang điểm tự nhiên” với Giang Thiên Ca, bởi vì, máy bay đã hạ cánh.

Máy bay đáp xuống sân bay Bắc Thành, nghe thông báo của cô tiếp viên, sự kích động trong lòng Lục Tự Văn vì bình an về nước, trở lại tổ quốc lại trào dâng.

“Cuối cùng tớ cũng trở về rồi! Cậu biết không, tớ nghĩ tớ không về được nữa, tớ nghĩ tớ sẽ không còn được gặp lại ông nội nữa, không được gặp chú Út...” Lục Tự Văn kích động nắm lấy tay Giang Thiên Ca, cảm giác câu nói tiếp theo cậu có thể khóc lên.

Giang Thiên Ca vừa rút tay mình về, vừa an ủi Lục Tự Văn: “Biết rồi, đều biết, bây giờ không phải đã trở về rồi sao, cậu cũng đừng khóc, khóc trang điểm phải tốn.”

“Ách...” Nước mắt đến hốc mắt đột nhiên dừng lại, Lục Tự Văn ai oán trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Cậu đột nhiên nghĩ thông rồi, trang điểm tự nhiên, đó không phải là không có ý trang điểm sao?

Giang Thiên Ca đang qua loa với cậu!

Giang Thiên Ca phớt lờ sự khiển trách của Lục Tự Văn, thúc giục cậu: “Đi, xuống máy bay rồi, chú Út của cậu hẳn là đang trông mong chờ ở phía dưới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-674.html.]

Lục Chính Tây đúng là giống như dự đoán của Giang Thiên Ca, đến sân bay. Anh cũng nhìn chằm chằm vào hướng lối ra của máy bay, chờ đợi người trên máy bay đi xuống.

Lục Chính Tây nhìn thấy Lục Tự Văn đi ra từ máy bay trước, ánh mắt quét một vòng trên người cháu trai.

Xác định tình trạng của Lục Tự Văn tốt đẹp, liền chuyển ánh mắt đến Giang Thiên Ca ở phía sau Lục Tự Văn, trong ánh mắt thâm thúy lại bao hàm một tầng thâm ý không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.

Nhận thấy ánh mắt Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca nhếch môi cười với anh.

Lục Chính Tây vô thức cất bước đi ra ngoài...

Từ trên máy bay đi xuống, không chỉ thấy được ông nội, thấy được chú Út, còn thấy được bố mẹ vốn dĩ nên ở đơn vị bên ngoài, Lục Tự Văn trong lòng kích động đã không thể dùng ngôn từ để hình dung.

Nhìn thấy Lục Chính Tây đi về phía mình, cậu trực tiếp kích động ôm lấy anh: “A! Chú Út, cháu nhớ chú!”

“...” Lục Chính Tây “Ừ” một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lục Tự Văn nói, “Ông nội con và cha mẹ đều rất lo lắng cho con.”

Lục Tự Văn nghe vậy, buông Lục Chính Tây ra, lại kích động chạy về phía Ông cụ Lục.

Lục Chính Tây đi về phía Giang Thiên Ca.

Đứng trước mặt Giang Thiên Ca, đôi mắt Lục Chính Tây hơi đổi, anh nhẹ giọng nói: “Thiên Ca, sinh nhật vui vẻ.”

Hôm nay là sinh nhật của cô, là thời gian anh chờ mong thật lâu.

“Ừ, cảm ơn.” Giang Thiên Ca nhìn anh, trên mặt cười rạng rỡ: “Lục Chính Tây, em mang cháu anh về. Anh nhìn thấy thư em để lại cho anh không?”

Trước khi xuất phát đến M quốc, Giang Thiên Ca để lại một phong thư cho Giang Viện Triều, cũng sắp xếp nhiệm vụ cho ông ấy: Nếu cô có thể về trước chủ nhật, thì giao phong thư cho Lục Chính Tây.

“Ừm, thấy được.” Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca, trong đôi mắt chớp động cảm xúc.

Lá thư đó, hiện tại đang được anh mang theo trên người.

Trên thư, chỉ viết một câu: 【 Lục Chính Tây, em đoán được, em rất chờ mong. 】

Đi ra từ sân bay, lúc Lục Tự Văn đang xoắn xuýt xem đi xe của ai, Lục Chính Tây đã thay cậu quyết định: “Cậu ngồi xe của ông cụ.”

“Hả?” Du học mấy năm, vẫn là “cậu bé ngoan ngoãn”, Lục Tự Văn vẻ mặt khó hiểu hỏi vì sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Chính Tây kéo cửa ghế phụ ra để Giang Thiên Ca lên xe ngồi xong, mới xoay người nói với Lục Tự Văn: “Chú muốn dẫn Thiên Ca về nhà.”

Đúng vậy, cậu cũng về nhà, ngồi chung xe không có vấn đề gì chứ?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca cười phất tay với cậu: “Lục Tự Văn, chúng ta về nhà, cậu cũng về nhà với ba mẹ cậu đi, hôm khác gặp...”

Trong trí nhớ của Giang Thiên Ca, cô có hai ký ức ấn tượng sâu sắc về 【về nhà】, một lần là mấy năm trước, lần đầu tiên Giang Viện Triều đưa cô về nhà họ Giang, một lần là Phương Thủ Nghĩa từ Cảng Thành trở về.

Hôm nay, hẳn là lần thứ ba.

Về nhà.

Cùng Lục Chính Tây về nhà.

Lục Chính Tây lái xe, phương hướng xe hơi chạy, không phải Lục gia, cũng không phải Giang gia.

Giang Thiên Ca nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mãi cho đến khi ô tô dừng lại trước một sân, cô quay đầu nhìn về phía Lục Chính Tây.

“Trước đó đều là một mình anh đến, đợi rất lâu, hôm nay rốt cuộc có cơ hội mang em đến.” Lục Chính Tây vươn tay, cười mời nói: “Thiên Ca, em có nguyện ý đi vào thị sát một chút không?”

“Ừ, đồng ý.” Đuôi lông mày Giang Thiên Ca giương lên, đặt tay lên tay Lục Chính Tây.

Loading...