Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 672

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:36:39
Lượt xem: 9

Chạng vạng hôm đó, Giang Thiên Ca báo cho Lục Chính Tây biết tin cô sẽ đi M quốc.

Lục Chính Tây nghe xong, không nói gì khác, chỉ hỏi han lịch trình của cô và những người đồng hành, sau đó dặn dò cô chú ý an toàn.

“Anh yên tâm, em sẽ mau chóng đưa cháu về cho anh.” Giang Thiên Ca vừa cười vừa nói.

Cố gắng trở về trước Chủ nhật!

...

Bởi vì đại sứ quán ra mặt can thiệp, ba người Lục Tự Văn tuy rằng còn chưa thể rời khỏi biên giới, nhưng đã được cho phép hoạt động tự do ở trường học, tự do nói chuyện với người khác.

Lúc nhìn thấy Giang Thiên Ca ở trên quảng trường trước thư viện trường học, Lục Tự Văn sững sờ một lúc lâu, còn tưởng rằng là do mấy ngày nay mình chịu áp lực quá lớn nên xuất hiện ảo giác.

Giang Thiên Ca không nói chuyện với Lục Tự Văn, khi đi qua bên cạnh anh, cô nhanh chóng nhét một tờ giấy vào trong túi anh.

Lục Tự Văn điềm nhiên đi vào thư viện, mãi đến khi tìm được cơ hội đi nhà vệ sinh, đóng cửa phòng, trong lòng đầy nghi hoặc và kích động, anh mới mở tờ giấy Giang Thiên Ca đưa.

Trên tờ giấy chỉ có một câu: 【Để râu, thu hành lý, chuẩn bị về nhà. 】

Nhìn thấy bốn chữ 【Chuẩn bị về nhà】, mắt Lục Tự Văn bỗng nóng lên.

Từ khi bị người của cơ quan tình báo M quốc tìm được, chỗ ở bị lục soát, hành động bị hạn chế, anh luôn tỏ ra rất bình tĩnh, không nhút nhát, không kiêu ngạo không siểm nịnh khi đối mặt với những câu hỏi của cơ quan tình báo M quốc, bình tĩnh tự tin trấn an đồng bạn đang hoảng loạn sợ hãi.

Mà tâm tình và trạng thái thật sự trong lòng, chỉ có bản thân anh biết.

Khi đối mặt với cơ quan tình báo M quốc hung hăng ngang ngược, trong lòng anh cũng có chút lo lắng, không biết lúc nào họ sẽ bị cơ quan tình báo M quốc gán tội danh rồi bắt giam.

Khi an ủi đồng bạn đang lo lắng sợ hãi “Chúng ta nhất định có thể bình an về nước”, thật ra trong lòng anh cũng không chắc chắn như lời nói, anh cũng đang lo lắng, liệu họ có thể bình an về nước, bình an trở về nhà hay không?

Nhưng bây giờ, nhìn thấy mấy chữ “Chuẩn bị về nhà” mà Giang Thiên Ca để lại trên tờ giấy, sự bất an và lo lắng trôi nổi trong lòng anh như bèo bọt, cuối cùng cũng được neo đậu.

Anh không biết tại sao Giang Thiên Ca lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng cô ấy nói với anh, 【Chuẩn bị về nhà 】.

Giang Thiên Ca nói với anh, thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà!

Họ sắp được bình an về nước, bình an trở về nhà!

Lục Tự Văn đọc đi đọc lại tờ giấy mấy lần, ghi nhớ kỹ từng chữ trên tờ giấy, từng nét bút một, sau đó lại kiểm tra tờ giấy thêm vài lần, xác nhận không có thông tin ẩn nào khác, anh mới xé nát tờ giấy, ném vào bồn cầu xả nước.

Sau đó, anh lại hắt lạnh lên mặt nhiều lần, mãi đến khi vẻ mặt khôi phục tự nhiên, anh mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Năm đầu tiên du học tại M quốc, Lục Tự Văn đã dành một năm để hoàn thành chương trình vật lý hệ đại học, những năm sau đó, anh luôn dồn hết tâm sức cho việc học tập và nghiên cứu vật lý laser.

Vì M quốc có một số biện pháp phong tỏa hạn chế nên quá trình học tập của anh không được suôn sẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cũng chính vì những khó khăn trắc trở trong mấy năm qua đã khiến anh càng thêm quyết tâm, nỗ lực phấn đấu.

Có công mài sắt có ngày nên kim, hai tháng trước, đề tài nghiên cứu 【Khuếch đại công suất laser cực mạnh cực ngắn】 mà anh và hai người anh em cùng nghiên cứu cuối cùng cũng đạt được đột phá mang tính sáng tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-672.html.]

Một khi nghiên cứu của họ thành công, biến 【Công nghệ khuếch đại công suất laser cực mạnh cực ngắn】 thành hiện thực, có thể ứng dụng trong điều trị ung thư, nghiên cứu thiên thể, thăm dò cấu trúc chân không, chế tạo tàu vũ trụ và nhiều lĩnh vực khác, tạo ra ảnh hưởng to lớn đến toàn bộ ngành laser.

Đề tài thí nghiệm đạt được tiến triển, trong lúc vui mừng phấn khởi, họ đã đưa ra một quyết định, đó là xin về nước.

Họ muốn mang nghiên cứu chưa hoàn thành về nước!

Trường học và cơ quan tình báo M quốc ngăn cản họ về nước, mục đích thực sự, hẳn là muốn ngăn cản họ mang nghiên cứu về nước.

Chiều hôm qua, nhà trường cử một giáo sư trước đây từng dạy anh đến gặp anh, hứa hẹn nếu anh ở lại, nhà trường sẽ dành cho anh những đãi ngộ tốt nhất.

Thủ đoạn này dùng với anh, chắc chắn cũng sẽ được dùng với hai người bạn của anh.

Vào lúc này, Lục Tự Văn không dám hoàn toàn tin tưởng hai người bạn của mình, anh không nói cho họ biết chuyện Giang Thiên Ca đến M quốc, thậm chí còn không dặn họ để râu.

Bởi vì từ khi bị người của cơ quan tình báo M quốc tìm đến, họ lo lắng đến mức không còn tâm trí nào để ý đến bản thân nữa.

Lúc đầu nhìn thấy ba chữ “Để râu” trên tờ giấy của Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn không hiểu tại sao.

Nhưng khi trở về chỗ ở, nhìn hai người bạn mặt mũi râu ria xồm xoàm, khác hẳn với vẻ ngoài gọn gàng trước đây, Lục Tự Văn đã hiểu ý của Giang Thiên Ca.

Anh càng thêm tin tưởng vào câu nói 【Chuẩn bị về nhà】 mà Giang Thiên Ca viết.

“Chúng ta dự định cuối tháng sẽ về nước, bây giờ vì chuyện này, thời gian về nước có thể thay đổi, nhưng chúng ta nhất định sẽ trở về! Bây giờ chúng ta tiếp tục thu dọn những thứ còn lại, thu dọn xong xuôi, đến lúc đó làm gì cũng thuận tiện.”

Lăng Vân Tiêu cau mày, lo lắng hỏi: “Tự Văn, bọn họ có thật sự thả chúng ta về nước không?”

Người anh em còn lại tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị, rõ ràng là đang nghĩ đến cùng một vấn đề, thậm chí có thể là đang d.a.o động trước những điều kiện hậu hĩnh mà M quốc hứa hẹn.

Lục Tự Văn cười lạnh: “Cho dù bọn họ không thả tôi về nước, tôi cũng sẽ không ở lại đây, sẽ không giao thành quả nghiên cứu cho bọn họ, sẽ không ngu ngốc làm con lừa tháo cối xay, bị bọn họ g.i.ế.c thịt.”

“Cậu của dì tôi, trước đây từng sống ở M quốc rất nhiều năm, có nhà cửa, có người quen ở đây. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu không thể về nước, tôi sẽ đến chooxo cậu của dì tôi, nhờ ông ấy giới thiệu cho những cơ quan nghiên cứu khác. Hai người muốn ở lại, hay là đi cùng tôi, tôi đều tôn trọng quyết định của mọi người.”

Lăng Vân Tiêu và người bạn im lặng một lúc lâu, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Mặc dù dự án là do ba người họ cùng thực hiện, nhưng nghiên cứu quan trọng nhất nằm trong tay Lục Tự Văn. Nếu rời khỏi họ, Lục Tự Văn sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nếu rời khỏi Lục Tự Văn, có thể họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Lục Tự Văn kéo Lăng Vân Tiêu và người bạn kia lại, trước tiên là thu dọn đồ đạc trong nhà, sau đó lấy cớ trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng thí nghiệm, kéo hai người thức đêm thảo luận.

Thức trắng một đêm, râu của Lăng Vân Tiêu và người bạn kia càng dài hơn, trông càng luộm thuộm hơn, bọng mắt Lục Tự Văn thâm quầng, râu cũng lún phún.

Lục Tự Văn để Lăng Vân Tiêu và người bạn kia nghỉ ngơi, còn mình thì ra ngoài mua đồ ăn.

Vì hôm qua gặp Giang Thiên Ca ở bên ngoài thư viện nên Lục Tự Văn cố ý đến thư viện một chuyến, muốn xem có thể gặp lại cô hay không.

Anh còn chưa đến thư viện thì đã nhìn thấy mấy người mặc cảnh phục, áp giải hai người từ tòa nhà dạy học đi ra.

Lục Tự Văn nhận ra hai người bị áp giải, họ là du học sinh quốc tịch Nhật Bản, trước đó trong giờ học, họ đã xuyên tạc lịch sử Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, anh còn từng tranh luận với họ.

Nhìn hai người bị cảnh sát áp giải đi, không hiểu sao Lục Tự Văn lại nghĩ đến Giang Thiên Ca.

Loading...