Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:03:07
Lượt xem: 43
“Giang Thiên Ca?”
“Thật sự là cậu à!” Lục Tự Văn rất đỗi ngạc nhiên, “Người mà mọi người nói, người đã đánh bại kẻ giả mạo ở nhà thi đấu, có phải là cậu không?”
Giang Thiên Ca khẽ gật đầu, “Ừ, cậu cũng học ở Hoa Đại à?”
“Chẳng trách Chú út của cậu lại đến trường.”
“Hả? Chú út mình đến trường? Sao mình không biết?”
Không phải đến để tiễn Lục Tự Văn? Vậy thì Lục Chính Tây đến Hoa Đại làm gì?
Giang Thiên Ca nghi hoặc một chút rồi gạt chuyện này sang một bên, cô lại hỏi Lục Tự Văn: “Cậu học chuyên ngành gì?”
Lục Tự Văn đáp: “Mình học Vật lý. Còn cậu?”
“Máy tính.”
“Ồ.” Lục Tự Văn do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: “Lúc trước, cậu có nói muốn làm quen với Giang Ti Vũ, cô ấy cũng học chuyên ngành Máy tính đấy.”
Giang Thiên Ca: “*”
Con đường oan gia ngõ hẹp, quả nhiên không hề sai.
Sau khi Lục Tự Văn rời đi, Lý Gia Nguyên liếc nhìn Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca: “Sao thế?”
Lý Gia Nguyên lắc đầu: “Không có gì.”
Giang Thiên Ca không để ý đến cô ấy nữa.
Một lát sau, Dư Mai Tinh và mấy người bạn cùng phòng khác vui mừng chạy về. “Thiên Ca, cậu biết không? Bên ký túc xá nam sinh lại phát hiện thêm một kẻ giả mạo nữa! Cũng là nhờ có cậu, bọn họ mới phát hiện ra đấy!”
Bởi vì chuyện “Giang Thiên Ca thật giả” đã lan truyền khắp nơi, một số người có lòng đề phòng cũng bắt đầu chú ý đến những người bạn học mới xung quanh.
Ban đầu chỉ là để phòng ngừa bất trắc, không ngờ trong ký túc xá nam sinh của khoa Tài chính lại lòi ra thêm một kẻ giả mạo danh tính của người khác.
Giang Thiên Ca kinh ngạc, không ngờ lại có thể như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-66.html.]
“Người nọ nghe nói Thiên Ca đã đưa kẻ giả mạo cậu đến đồn cảnh sát nên sợ hãi, vì vậy mới bị người ở ký túc xá phát hiện. Hắn ta liên tục gào lên rằng giấy báo nhập học là do hắn ta bỏ tiền ra mua, là do đối phương đồng ý bán cho hắn ta.”
Trần Tuệ Viên phải học thêm một năm mới thi đậu vào Hoa Đại. Nghĩ đến những gì mà người nọ vừa nói, cô tức giận đến mức không thể nào kiềm chế được.
“Tuyển sinh đại học phải công bằng, công chính, dựa vào điểm số để nói chuyện. Nếu giấy báo nhập học có thể tùy tiện mua bán thì những người ngày đêm học tập chăm chỉ như chúng ta là cái gì? Nếu như vậy, chẳng phải sau này những kẻ có tiền đều có thể dễ dàng vào học ở Hoa Đại hay sao?”
Nghĩ đến những gì Lục Tự Văn vừa nói, Giang Thiên Ca thầm bổ sung một câu trong lòng: Những kẻ có quyền thì muốn vào Hoa Đại còn dễ dàng hơn.
Chẳng phải nhà họ Giang đã dễ dàng đưa Giang Ti Vũ vào đây hay sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Tuệ Viên mắng xong, liền hỏi Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, cậu nói xem có thể đưa hắn ta đến đồn cảnh sát không?”
Sự việc xảy ra ở khu vực đăng ký, Trần Tuệ Viên chỉ nghe Dư Mai Tinh thuật lại. Tuy ngạc nhiên và tức giận nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Giờ phút này tận mắt chứng kiến sự trơ trẽn của kẻ mạo danh, trong lòng Trần Tuệ Viên dâng lên nỗi đau xót và phẫn uất tột cùng.
Nếu như giấy báo nhập học và danh sách trúng tuyển của Hoa Đại cho phép mua bán ngầm thì mọi nỗ lực của những người học sinh như bọn họ đều sẽ trở thành trò cười.
Nghe nói Giang Thiên Ca đã kiên quyết đưa kẻ giả mạo cô đến đồn cảnh sát, Trần Tuệ Viên cảm thấy Giang Thiên Ca có kinh nghiệm nên muốn hỏi ý kiến của cô.
Giang Thiên Ca lại có thêm một chút nhận thức về Trần Tuệ Viên. Ngoài vẻ ngoài trầm ổn, cô ấy còn là một người rất chính trực.
Suy nghĩ một chút, Giang Thiên Ca bèn thẳng thắn nói: “Có thể, nhưng hắn ta có bị trừng phạt hay không thì rất khó nói.”
Hắn ta có thể bỏ tiền ra mua giấy báo nhập học thì cũng có thể bỏ tiền để biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có gì.
Tiền tài và quyền lực có thể mở đường rất nhiều việc.
Nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, sắc mặt Trần Tuệ Viên trở nên u ám, mấy người khác cũng lộ vẻ thất vọng. “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Giang Thiên Ca: “Có chứ.”
“Cách gì?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca nói: “Để nhà trường giải quyết. Hành vi của bọn họ rốt cuộc đã gây tổn hại đến lợi ích của nhà trường. Ban lãnh đạo nhà trường biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề này, chắc chắn sẽ nghĩ cách trừng trị để răn đe những kẻ có ý định làm theo.”
Vừa rồi, lãnh đạo của khoa Tài chính cũng có mặt ở tòa nhà ký túc xá. Nhớ đến thái độ của họ lúc đó, Trần Tuệ Viên nhíu mày, “Có thể nhà trường không muốn làm lớn chuyện.”
Điều này là điều chắc chắn. Vừa rồi, nếu không phải cô đã gọi điện báo cảnh sát trước thì lãnh đạo của khoa Máy tính chắc chắn sẽ chỉ cho bảo vệ đuổi đám người Lý Chí Phi đi chứ không báo cảnh sát.
Bởi vì, cảnh sát đến đồng nghĩa với việc sự việc đã bị đẩy ra ngoài trường học, lãnh đạo nhà trường sẽ cảm thấy mất mặt.