Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 652
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:35:22
Lượt xem: 3
Vậy nên, căn cứ vào tinh thần “Tử đạo hữu, bất tử bần đạo”, Lý Kính Vĩ đặc biệt chú ý tới chuyện khi nào Giang Thiên Ca đi làm.
“Lão đại, giờ đã là mùng 8 rồi, cô đi báo danh ở đơn vị đi!”
“...” Sáng sớm đã nghe thấy Lý Kính Vĩ nói những lời khó nghe, Giang Thiên Ca rất muốn đánh cậu ta một trận.
Lườm Lý Kính Vĩ một cái, Giang Thiên Ca liền nói: “Hôm nay chúng ta cùng đi tìm Trần Tinh Vũ nói chuyện.”
Mấy ngày nay, Giang Thiên Ca vẫn luôn thăm dò Trần Tinh Vũ, gọi điện thoại, gửi email, hỏi anh ta có nhận được hồi âm của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” hay không, anh ta đều kín như bưng, không nói ra, vấn đề lo lắng về phương diện bảo mật trước đó, Trần Tinh Vũ xem như đã vượt qua bài kiểm tra.
“Tôi đổi địa điểm đến đường cái Đông An bên kia rồi, nói chuyện xong, chúng ta lại cùng đi Đông Lai Lâu ăn cơm.”
Nghe được đi Đông Lai Lâu ăn cơm, Lý Kính Vĩ tạm thời gác lại chuyện đốc thúc Giang Thiên Ca đi làm, vui mừng reo hò:
“Lâu rồi tôi chưa đi Đông Lai Lâu! Bao giờ đi? Bây giờ luôn sao? Thịt dê và thịt bò Đông Lai Lâu đều rất ngon, phải đi sớm mới có, muộn là hết đấy!”
“Ừ, đi ngay bây giờ.”
Giang Thiên Ca treo chiếc túi nhỏ đựng đồ lặt vặt của mình ở phía sau xe lăn của Lý Lập Sinh, ngẩng đầu cười nói với Lý Kính Vĩ cũng đang treo cặp sách của mình lên:
“Nếu tất cả mọi người đều đi rồi, có chút chuyện đột xuất xảy ra cũng không tìm thấy ai. Đồng chí Lý Kính Vĩ, cậu ở lại phụ trách trông nhà giữ cửa đi.”
Lý Kính Vĩ: “...”
Vì sao trước đó mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đều không cần ai ở lại, bây giờ lại muốn cậu ta ở lại trông nhà?
Đây tuyệt đối là nhằm vào cậu ta!
Giang Thiên Ca cười cười, vui vẻ gọi những người khác: “Chúng ta đi thôi! Thịt dê và thịt bò ở Đông Lai Lâu ăn ngon, đi muộn là hết, chúng ta đi sớm một chút để xí chỗ, buổi trưa cùng ăn lẩu thịt bò!”
Lý Lập Sinh trở tay lấy cặp sách Lý Kính Vĩ treo trên xe lăn của mình xuống, ném trả lại cho Lý Kính Vĩ.
“Trông nhà cẩn thận đấy.” Lý Lập Sinh nhẹ giọng dặn dò xong, đưa tay ấn vào nút bấm bên cạnh tay vịn của xe lăn, xe lăn liền chuyển động, đi theo sau Giang Thiên Ca.
Mấy người Hoàng Trình Hạo và Lục Tự Oánh cũng học theo, trước khi đi, đều đến dặn dò Lý Kính Vĩ một câu “Trông nhà cẩn thận”.
Nói tình nghĩa huynh đệ, nói nghĩa đồng cam cộng khổ đâu rồi?
...
Vì hôm nay sẽ được gặp thành viên của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” nên tối qua Trần Tinh Vũ thức trắng cả đêm vì phấn khích, sáng sớm nay anh ta đã đến điểm hẹn chờ sẵn.
Bất ngờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, hơn nữa Giang Thiên Ca còn đang đi về phía mình, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Tinh Vũ chính là: Trốn, không thể để Giang Thiên Ca nhìn thấy mình.
Khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca vẫn luôn hỏi han tình hình của anh ta, qua điện thoại và email, anh ta có thể nhịn xuống không nói cho cô biết, nhưng mặt đối mặt, anh ta không dám đảm bảo nhất định không để lộ sơ hở.
Vì vậy, anh ta nhất định phải trốn đi!
Nhìn Trần Tinh Vũ trốn sau cây cột, bước chân Giang Thiên Ca bước ra đột nhiên khựng lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cây cột kia, cũng chỉ to chừng mười phân, lũ trẻ bốn năm tuổi chơi trốn tìm cũng sẽ không thèm trốn sau cây cột, Trần Tinh Vũ là một người trưởng thành được giáo dục đại học bài bản, vậy mà lại nghĩ rằng trốn sau cây cột thì cô sẽ không phát hiện ra anh ta?
Là anh ta ngốc, hay là coi cô mù?
Giang Thiên Ca đột nhiên có chút hối hận về quyết định của mình.
Ngay khi chạm mắt Giang Thiên Ca, Trần Tinh Vũ nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc, mặt anh ta đỏ bừng vì xấu hổ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng Giang Thiên Ca nữa, lắp bắp nói: “À... chào... cậu... Thật trùng hợp, cậu... cũng ở đây...”
Giang Thiên Ca cũng không nói rõ thân phận của mình, chỉ coi như bạn học gặp mặt gật đầu, “Ừm, hôm nay tôi rảnh, ra ngoài đi dạo. Cậu ở đây chờ người à?”
Trần Tinh Vũ theo bản năng muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến việc mình đến gặp người của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, anh ta vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải!... Tôi... Tôi đến tập thể dục buổi sáng!”
“...” Giang Thiên Ca liếc nhìn cà vạt và giày da của Trần Tinh Vũ, khóe miệng giật giật, không vòng vo với anh ta nữa, trực tiếp gọi thẳng biệt danh mà Trần Tinh Vũ tự đặt cho mình khi gửi email cho “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”: “Tinh Thần tướng quân...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-652.html.]
Hộp thư điện tử của Phương Lân được tạo thành bởi một chuỗi số và chữ cái, nhưng mỗi người dùng khi gửi email, có thể tự đặt cho mình những tên gọi khác nhau tùy theo đối tượng.
Lúc nhìn thấy Trần Tinh Vũ tự đặt cho mình cái tên “Tinh Thần tướng quân” trong email của “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, Giang Thiên Ca chỉ thấy ông ta hơi ngố tàu, hơi “trung nhị”, nhưng bây giờ phải gọi thẳng ra hai chữ “Tinh Thần tướng quân”...
Vừa thốt ra, cô bỗng khựng lại.
Ừm, ngại quá.
Hóa ra gọi thẳng biệt danh ngoài đời không chỉ khiến người bị gọi ngại, mà người gọi cũng thấy ngại.
Giang Thiên Ca mím môi, nhìn Trần Tinh Vũ đang còn ngại hơn cả mình mà hỏi: “Trần Tinh Vũ,”Tinh Thần tướng quân”là anh đúng không?”
Trần Tinh Vũ sững sờ.
Trong đầu anh ta đủ loại cảm xúc và suy nghĩ cuộn trào, một lúc lâu sau, khi đã định thần lại, anh ta mới ấp úng hỏi: “Sao cô biết tôi là Tinh Thần... tướng quân?”
Vốn đã quen với cái tên “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” rồi, nhưng giờ phút này, Giang Thiên Ca đột nhiên có chút không nói nên lời.
Cô thấy biệt danh của Trần Tinh Vũ thật ngố, nhưng ngẫm lại thì tên của nhóm họ cũng chẳng khác gì.
Thấy Trần Tinh Vũ cứ nhìn chằm chằm mình, Giang Thiên Ca chỉ đành nói: “Tôi là thành viên số một của Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc, Tinh Thần Tướng... à, Trần Tinh Vũ, chính là người đã gửi email cho anh.”
Trần Tinh Vũ ngẩn người, anh ta ngơ ngác nhìn Giang Thiên Ca.
“...” Giang Thiên Ca hít một hơi thật sâu, giục: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện...”
Trần Tinh Vũ không biết phải diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình thế nào.
Anh ta không biết nên vui vì cuối cùng cũng chính thức gia nhập “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc”, hay là nên bàng hoàng vì hóa ra “Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc” thần bí lại ở ngay bên cạnh mình?
Nói chuyện xong, Giang Thiên Ca dẫn Trần Tinh Vũ đến Đông Thuận Lâu để gặp mọi người.
Vào đến phòng, Giang Thiên Ca định giới thiệu Trần Tinh Vũ với mọi người, nhưng ngập ngừng một lát, cô đổi giọng: “Mọi người tự giới thiệu đi ạ.”
Đừng để mình cô ngại. Đã ngại thì cùng ngại.
Dư Mai Tinh: “Thành viên số hai của Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc, Dư Mai Tinh.”
Lục Tự Oánh: “Thành viên số ba của Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc, Lục Tự Oánh.”
Hoàng Trình Hạo: “Thành viên số bốn của Liên Minh Tinh Trung Báo Quốc, Hoàng Trình Hạo.”
Lý Lập Sinh: “...”
Cái tên này, có thể đổi không?
Giang Thiên Ca liếc nhìn Lý Lập Sinh, chỉ vào anh ta nói: “Đây là anh Lục, Lý Lập Sinh.”
“Còn có Lý Kính Vĩ số năm, đang ở nhà trông nhà, lát nữa sẽ đến...”
Hôm nay Giang Thiên Ca định để Trần Tinh Vũ chính thức gặp mặt mọi người. Lúc ra ngoài, cô cố tình bỏ Lý Kính Vĩ lại là muốn trả thù cậu ta.
Bây giờ đã đến giờ ăn cơm, Giang Thiên Ca đang định gọi điện thoại cho Lý Kính Vĩ.
Nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe thấy tiếng Lý Kính Vĩ vọng vào từ ngoài hành lang.
Tiếng động càng lúc càng gần, mọi người đều nghe ra là Lý Kính Vĩ.
Lục Tự Oánh nhìn Trần Tinh Vũ, giữ thể diện cho bạn trai, cô nhỏ giọng nói với Dư Mai Tinh: “Chắc là cậu ta thèm thịt nên tự chạy đến đây.”
Giang Thiên Ca cũng nghĩ Lý Kính Vĩ đến để ăn cơm.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra có điều gì đó không đúng, tiếng bước chân bên ngoài có vẻ rất gấp gáp.
Giang Thiên Ca vừa đứng dậy thì cánh cửa phòng đang đóng cũng bị Lý Kính Vĩ đẩy mạnh từ bên ngoài: “Thiên Ca, anh Lục gọi điện thoại đến, nói có việc gấp tìm cậu, bảo cậu về ngay lập tức!”