Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 644

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:07:38
Lượt xem: 4

Mặc dù tính tình Trần Tinh Vũ trầm tĩnh, không phô trương như Lý Kính Vĩ và Tiêu Phong, cả ngày vui vẻ, nhưng anh ta cũng lớn lên trong tiểu thuyết võ hiệp, trong lòng anh ta cũng có một giấc mộng võ hiệp trượng nghĩa, giấc mơ anh hùng.

Năm nhất đại học, ở thư viện trường học nhìn thấy một cuốn tạp chí giới thiệu, ở các quốc gia phát triển về máy tính và internet, tồn tại một loại tổ chức đặc thù tên là “Hacker”.

Trên tạp chí viết: Hãy hiểu thế giới internet ảo như một thế giới võ hiệp, hacker là những cao thủ võ công cao cường trong chốn giang hồ, họ sở hữu kỹ thuật máy tính cao siêu, thần xuất quỷ một, thần bí khó lường, người bình thường rất khó phát hiện sự tồn tại của họ.

Có một số hacker làm chuyện xấu trong thế giới internet, là ác nhân và nhân vật phản diện. Cũng có một số hacker đảm đương vai trò người chủ trì và bảo vệ chính nghĩa trong thế giới internet, họ là hiệp khách trong thế giới internet.

Nhìn thấy những lời giới thiệu này, Trần Tinh Vũ liền sinh ra hứng thú rất lớn với “hacker”, sau đó cũng luôn chú ý tới tin tức phương diện này, cũng có mơ ước gia nhập tổ chức hacker, trở thành một “hiệp khách internet”.

Nhưng thật đáng tiếc là, tổ chức hacker nước ngoài, anh ta tiếp xúc không tới, trong nước lại vẫn không phát hiện dấu hiệu tồn tại tổ chức hacker, giấc mơ của anh ta vẫn không thể thực hiện.

Cho tới hôm nay, anh ta ở trong thư nhìn thấy cái tên “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” mang theo tinh thần hiệp nghĩa và khí khái anh hùng này!

Lúc nhìn thấy cái tên này, anh ta liền rất chắc chắn, “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, chính là tổ chức hacker bảo vệ chính nghĩa của đất nước Trung Quốc chúng ta!

Thật ngầu! Anh ta muốn gia nhập “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”!

Trần Tinh Vũ vừa rồi vẫn ở trong tiệm net, nghiên cứu biểu tượng của “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”.

Anh ta phát hiện, biểu tượng của “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” là do sáu yếu tố tạo thành, sau khi suy nghĩ rất lâu, anh ta suy đoán hợp lý, tổ chức hacker “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” này, hiện tại rất có thể chỉ có sáu thành viên.

Số lượng ít, bây giờ anh ta đi xin gia nhập, khả năng thành công sẽ lớn hơn!

Muốn rủ Giang Thiên Ca đi cùng là vì cho dù là thành tích thi cử hay là kỹ thuật máy tính của Giang Thiên Ca đều tốt hơn anh ta, hai học sinh giỏi nhất khoa máy tính của trường đại học Hoa, cùng nhau xin gia nhập “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ lớn hơn!

Đối mặt với lời mời nhiệt tình của Trần Tinh Vũ, Giang Thiên Ca vừa suy nghĩ xem Trần Tinh Vũ có thích hợp gia nhập “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc” hay không, vừa khéo léo từ chối: “Chúng ta cùng xin, có thể không tốt lắm. Cậu muốn gia nhập ‘Liên minh Tinh Trung Báo Quốc’, cậu tự mình xin đi.”

“Tại sao?” Trần Tinh Vũ không hiểu hỏi, anh ta còn muốn khuyên bảo Giang Thiên Ca, nhưng bị cô chặn lại.

“Hai chúng ta cùng nhau, đều thành công thông qua, là kết quả tốt nhất. Nhưng mà, nếu như họ chỉ cần một người thì sao?”

Trần Tinh Vũ: “...”

À...

Chỉ cần một, hai chọn một, người bị loại chắc chắn là anh ta.

Trần Tinh Vũ ngượng ngùng cười cười, coi như không có chuyện gì xảy ra chào tạm biệt Giang Thiên Ca.

Hôm nay Giang Thiên Ca đạp xe đạp đến trường. Trên đường đạp xe đến nhà Phương Thủ Nghĩa, cô đi qua vài trường đại học.

Không ngoài dự đoán, cửa quán net gần trường học cũng xếp thành hàng dài.

Các sinh viên xếp hàng đều có biểu tình hưng phấn, líu ríu nói chuyện, không cần tới gần, cũng có thể nghe được trong miệng bọn họ thỉnh thoảng bật ra “Liên minh Tinh Trung Báo Quốc”, “Hacker”.

Có người đi ngang qua tò mò tiến lên hỏi tình huống. Không bao lâu, trong hàng lại thêm một số người ăn mặc chững chạc, vẻ mặt phức tạp.

Giang Thiên Ca suy đoán, có lẽ họ là những người đã có quyết định, muốn ra nước ngoài. Khi biết trong hòm thư có một email liên quan tới tình hình nước ngoài, họ muốn đăng nhập vào hòm thư để xác thực, xem nội dung cụ thể bên trong.

Còn về việc họ có tin tưởng nội dung trong email hay không, vậy thì do chính họ quyết định.

“Dì ~ dì ~”

Giang Thiên Ca đến nhà Phương Thủ Nghĩa, liền được cô em họ nhỏ Phương Hành Cẩn nhiệt tình chào đón.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-644.html.]

Bé Phương Hành Cẩn đã biết nói chuyện, nhưng phát âm còn chưa rõ, “Chị” bị giọng nói trẻ con của con bé gọi thành “Dì”.

Ngoài tên Phương Hành Cẩn, Phương Thủ Nghĩa còn đặt cho con gái một cái tên khác là “Tiểu Tinh Tinh”.

“Tiểu Tinh Tinh, lại đây nào, chị cho con một món đồ chơi lớn!” Cô lấy con gấu trúc lớn mua trên đường đưa cho bé Phương Hành Cẩn.

Con bé trợn to mắt nhìn con gấu trúc còn lớn hơn cả mình, một lúc sau liền hưng phấn kêu lên “A a”, cả người nhào vào con gấu bông, cười khanh khách không ngừng.

Giang Thiên Ca chuyên tâm chơi với bé Phương Hành Cẩn một lúc lâu, mới hỏi dì Trần: “Dì Trần, cậu sắp về rồi chứ?”

Bây giờ đã năm giờ chiều, thường ngày, trừ khi trong công ty có việc rất quan trọng, không thể rời đi, nếu không, ông bố bỉm sữa Phương Thủ Nghĩa đều về nhà bế con vào giờ này.

Dì Trần vừa lấy khăn lông lau nước miếng chảy ra cho bé Phương Hành Cẩn, vừa cười giải thích: “Cậu ấy vừa mới gọi điện thoại về, nói là còn có việc, tối nay về muộn.”

“Vừa rồi tôi và chị Dương còn đang lo, đến giờ mà không thấy bố, con bé không chừng sẽ khóc, bây giờ không cần lo nữa rồi, có đồ chơi cháu mang đến, chắc là con bé một lúc cũng không nhớ đến bố nó đâu.”

Mặc dù không biết Phương Thủ Nghĩa về muộn là vì chuyện gì, nhưng cô đoán, rất có thể là có liên quan đến mình.

Nhìn bé Phương Hành Cẩn cố gắng duỗi tay, đạp chân, muốn ôm lấy con gấu bông lớn, cô hứa hẹn:

“Dì Trần, chị Dương, hai người yên tâm, trước khi cậu về, cháu sẽ chơi với con bé, cháu nhất định sẽ không để con bé khóc!”

Chị Dương là người được Phương Thủ Nghĩa mời đến để chăm sóc bé Phương Hành Cẩn, từ ngày đầu tiên con bé chào đời, chị ấy đã theo sát để chăm sóc.

Ngoài bố mẹ, người hiểu rõ bé Phương Hành Cẩn nhất chính là chị Dương.

Chị Dương cảm thấy, cô nói như vậy có vẻ hơi đơn giản. Con bé đã quen mỗi ngày chạng vạng đều có bố ở bên cạnh chơi cùng, đột nhiên không thấy bố, chắc chắn con bé sẽ quấy khóc.

Con bé Hành Cẩn này rất thông minh.

Mà cũng đúng như chị Dương nghĩ.

Mặc dù bé Phương Hành Cẩn không biết xem giờ, nhưng con bé có đồng hồ sinh học, đến giờ Phương Thủ Nghĩa thường về nhà, con bé liền liên tục quay đầu nhìn về phía cửa, còn duỗi ngón tay nhỏ chỉ về phía cửa, muốn Giang Thiên Ca đưa con bé ra ngoài tìm bố.

Cô chỉ có thể dùng hết mọi cách để chuyển sự chú ý của bé Phương Hành Cẩn.

Lúc Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi trở về, cô như nhìn thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm: “Con gái của hai người nhiều năng lượng thật đấy.”

Phương Thủ Nghĩa vẻ mặt tự hào: “Đương nhiên rồi, con gái của tôi mà!”

Giang Thiên Ca nhét bé Phương Hành Cẩn vào lòng Phương Thủ Nghĩa: “Được rồi, mau bế con gái đi, con bé nhớ cậu lắm đấy.”

Bé Phương Hành Cẩn gọi Hoa Thi là “Mẹ”, lại ôm cổ Phương Thủ Nghĩa gọi mấy tiếng “Bố”, giọng nói trẻ con non nớt khiến Phương Thủ Nghĩa lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.

“Bố ơi ~”

“Ơi! Con nhớ bố chưa?”

“Bố ơi ~~ bố ơi ~” Bé Phương Hành Cẩn một tay nắm lấy quần áo của Phương Thủ Nghĩa, một tay chỉ vào trong nhà, miệng không ngừng gọi “Bố ơi”, “Bố ơi”.

Phương Thủ Nghĩa tưởng con bé muốn đồ vật gì đó, dịu dàng hỏi con gái: “Tiểu Tinh Tinh, con muốn bố lấy gì cho con nào? Muốn ăn bánh quy, hay là muốn uống nước?”

Bé Phương Hành Cẩn vẫn chỉ tay về phía phòng, miệng gọi “Bố ơi”.

“...” Quan sát biểu cảm của bé Phương Hành Cẩn một hồi, cô nhỏ giọng nhắc nhở Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, có khi con bé không gọi cậu đâu.”

Phương Thủ Nghĩa: “... Không phải gọi cậu vậy thì gọi ai?”

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, tránh ánh mắt Phương Thủ Nghĩa nhìn mình.

Loading...