Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 642

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:07:34
Lượt xem: 4

Giang Thiên Ca cảm thấy cách nhìn của mình không quan trọng.

Người muốn xuất ngoại đều cảm thấy nước ngoài có tiền đồ tốt đẹp, ngày tháng tốt đẹp đang chờ bọn họ.

Tiền đồ tốt đẹp và ngày tháng tốt đẹp có lẽ có. Nhưng một trăm người đi ra, khả năng cũng chỉ có một hai người có thể như ý nguyện sống những ngày tháng mà họ mong đợi.

Chẳng lẽ người muốn đi ra ngoài cũng không biết đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, cắm rễ rất khó sao?

Bọn họ đều biết.

Nhưng bọn họ cũng đều tự tin cảm thấy, mình là một phần trăm những người được như ý nguyện sống những ngày tháng tốt đẹp đó.

Bọn họ đã ảo tưởng không biết bao nhiêu lần về cuộc sống tốt đẹp sau khi xuất ngoại, người ngoài có nói nhiều hơn nữa, khuyên bọn họ thận trọng suy nghĩ, cũng sẽ không nhận được sự cảm kích, mà sẽ bị coi là ghen ghét, không có lòng tốt, không mong muốn bọn họ tốt.

Cho nên, mặc dù Giang Thiên Ca không đồng tình với việc mọi người điên cuồng chạy ra nước ngoài, nhưng xưa nay cô sẽ không nói thêm gì.

Phần lớn mọi người đều không đụng vào tường nam không quay đầu lại.

Mỗi người đều có số mệnh riêng.

Nhìn mọi người đều nhìn mình, chờ mình nói chuyện, nghĩ đến cũng làm bạn học với bọn họ mấy năm, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Có muốn xuất ngoại hay không, là chuyện của chính các cậu, là do ý nghĩ của chính các cậu quyết định, cái nhìn của tôi, đối với các cậu không quan trọng.”

“Nhưng nể tình bạn học một hồi, tôi muốn nhắc nhở mọi người, thận trọng cân nhắc, đừng chạy theo trào lưu.”

“Trước khi đưa ra quyết định, hãy tự hỏi bản thân một số vấn đề, mình thật sự có năng lực sinh tồn ở nước ngoài sao? Trình độ ngoại ngữ có đạt yêu cầu không? Thói quen ăn uống có thể thích ứng không? Biết bao nhiêu về tình huống thật sự ở nước ngoài? Chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tình huống xấu nhất, tệ nhất sao?”

“Các cậu nói muốn nghe tôi kể về tình huống ở nước ngoài, nhưng tôi cũng chưa từng ra nước ngoài, những gì tôi biết, cũng đều là nghe người khác nói, tôi cũng không dám nói những gì tôi biết là hoàn toàn chính xác...”

Có người lên tiếng: “Nhưng mẹ cậu từng sống ở Lam Quốc, chắc chắn những gì bà ấy nói với cậu là thật...”

Giang Thiên Ca: “Những gì mẹ tôi nói với tôi, thầy Tống của trường học thật ra cũng đã nói với mọi người.”

Bởi vì hai năm nay, càng ngày càng nhiều sinh viên tốt nghiệp có ý định xuất ngoại, trường học vì giữ người lại, hàng năm đều tổ chức những giáo viên từ nước ngoài trở về như thầy Tống, giới thiệu tình huống thật sự ở nước ngoài cho mọi người.

Chỉ là, không ít người cảm thấy đây là trường học vì muốn giữ bọn họ lại, cố ý để cho giáo viên giới thiệu tình huống, phóng đại những điểm không tốt ở nước ngoài để hù dọa bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Về tình hình nước ngoài như thế nào, tôi không phát biểu ý kiến, chỉ là muốn hỏi mọi người, những điều tốt đẹp ở nước ngoài mà mọi người biết, đều là nghe từ đâu?”

“Nếu tôi nói không sai, ngoại trừ nghe người khác nói, chính là xem trên TV đúng không?”

Nhất là mấy năm nay, vì làm phong phú thêm đời sống văn hóa giải trí của mọi người, đài truyền hình đã mua bản quyền không ít phim truyền hình nước ngoài.

Bây giờ không giống như mấy chục năm sau, mạng internet phát triển, video ghi lại tình huống thực tế ở khắp mọi nơi trên thế giới đều có thể tiếp cận dễ dàng, mọi người biết tình hình ở những nơi khác, ngoại trừ nghe nói, chính là báo chí và TV.

“Trong phim truyền hình của Lam Quốc, TV, tủ lạnh, máy tính, các loại thiết bị điện đều đầy đủ, cuộc sống thoải mái tiện nghi.”

“Trong nước chúng ta cũng có phim truyền hình, thiết bị phần cứng trong nhà nhân vật chính có thể không bằng ở nước ngoài, nhưng điều kiện cũng rất tốt, nhưng trong thực tế, có bao nhiêu gia đình có điều kiện như nhà của nhân vật chính trong TV? Tình huống được thể hiện trên TV, có thể đại diện cho mức sống của tất cả người dân bình thường ở đất nước chúng ta hiện tại không?”

Đương nhiên là không thể! TV vì mục đích đẹp mắt, đều quay rất tốt.

“Tương tự như vậy, áp dụng câu hỏi và câu trả lời như thế vào Lam Quốc, cũng giống như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-642.html.]

“Ở trường học, ngoại trừ các môn chuyên ngành, chúng ta đều học môn Triết học Mác - Lênin, chúng ta đều biết, tác phẩm văn học nghệ thuật ngoài chức năng giải trí, còn có chức năng giáo dục tư tưởng và tuyên truyền.”

“Các cậu có nghĩ tới, tại sao Lam Quốc lại quay phim truyền hình như vậy? Tại sao lại xuất khẩu những bộ phim truyền hình giới thiệu cuộc sống phồn vinh hiện tại của bọn họ cho chúng ta, mà không phải là xuất khẩu những bộ phim truyền hình liên quan đến lịch sử buôn bán nô lệ của bọn họ?”

Mọi người đều sững sờ khi bị hỏi.

Không biết là bởi vì Giang Thiên Ca nói chuyện với vẻ mặt rất bình thản, trong bình thản dường như còn mang theo chút ghét bỏ và bực bội “Không muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng lại bị làm phiền nên bất đắc dĩ phải nói”, hay là bởi vì uy tín của Giang Thiên Ca bấy lâu nay trong lòng mọi người, không ít người đều nghiêm túc suy nghĩ những gì Giang Thiên Ca nói.

Không biết là ai, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Lừa vào rồi giết”...

Mọi người: “...”

Những người nhát gan, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.

“Những gì tôi nói, nghe được thì nghe, cảm thấy tôi nói có vấn đề, coi như chưa từng nghe qua.” Giang Thiên Ca cảm thấy mình nói đủ nhiều rồi, không phụ lòng tình bạn học với bọn họ.

Ánh mắt cô đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói: “Nếu có người dám sau lưng nói xấu tôi, tốt nhất là đừng bao giờ để tôi biết. Nếu không...”

Câu tiếp sau, Giang Thiên Ca không nói ra, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.

...

Ở trường học không có việc gì, Dư Mai Tinh cùng Giang Thiên Ca trở về căn cứ “Tinh Trung Báo Quốc”.

Từ trên tòa nhà học xuống, Dư Mai Tinh liền nói với Giang Thiên Ca: “Ngoài vị giáo sư của Học viện Kinh tế kia, nghe nói Học viện Truyền thông cũng có hai giáo viên từ chức xuất ngoại, hiệu trưởng trường học đích thân đến khuyên nhủ, cũng không thể giữ người lại.”

Cô bĩu môi, nói thầm: “Bọn họ đều là người làm giáo viên, vậy mà còn không sáng suốt bằng cậu. Cũng không biết bọn họ ra nước ngoài, về sau có hối hận hay không.”

Sẽ không hối hận, ít nhất bề ngoài sẽ không để cho người khác biết bọn họ hối hận.

Hiện tại tất cả những người xuất ngoại, cho dù là với tâm thế sẽ không trở về nữa, hay là vì kiếm tiền, trước khi bọn họ đi, hầu như đều bán nhà và đất đai, tất cả họ hàng hàng xóm đều biết bọn họ xuất ngoại hưởng phúc.

Quyết tâm ra đi, liều lĩnh bất chấp tất cả, cho dù cuối cùng sống không tốt, cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong, tin tức truyền về trong nước đều là tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không để cho người trong nước biết bọn họ sống không ra gì.

Bằng không tại sao lại có nhiều người cuồng nhiệt muốn ra nước ngoài như vậy? Những người đã xuất ngoại “báo tin vui không báo tin buồn” kia, cũng là một nguyên nhân rất lớn.

Trở lại căn cứ Tây Phủ Tỉnh, ngoài Lý Lập Sinh, Lý Kính Vĩ cũng ở đó.

Giang Thiên Ca hỏi anh: “Không phải hôm nay anh có mấy tiết học sao?”

Lý Kính Vĩ bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Giáo viên đều chạy hết rồi, còn học cái gì nữa.”

Giang Thiên Ca và Dư Mai Tinh: “...” Được rồi, lại xuất ngoại rồi.

“Bình thường nhìn có vẻ đạo mạo, trên thực tế chính là một tên ăn cháo đá bát, Hán gian! Tôi thật sự thấy xấu hổ vì trước kia đã gọi hắn là thầy được hai năm!”

Lý Kính Vĩ đen mặt mắng một hồi lâu, mới tức giận kể ra chuyện ghê tởm mà người giáo viên kia đã làm.

Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bố, Lý Kính Vĩ có lòng yêu nước nồng nàn, anh vốn khinh thường hành vi tranh nhau xuất ngoại của những người đó, cảm thấy bọn họ là quên tổ tiên, vong bản!

Mà hành vi của người giáo viên trong trường học kia, càng thêm quá đáng! Tên Hán gian cặn bã kia, đã cuỗm tiền học sinh bọn họ nộp để mua tài liệu học tập rồi bỏ trốn!

Loading...