Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 638

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:07:26
Lượt xem: 4

Trong mắt Lý Lập Sinh thoáng hiện lên một tia cảm xúc, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên, anh ta không trả lời Giang Thiên Ca, cúi đầu lật sách, vừa nói: “Máy tính đã sửa xong rồi, tất cả đều ở đây, hôm nay cô đến mang về đi.”

Tất cả linh kiện của máy tính đã được sắp xếp gọn gàng, đặt trên chiếc bàn thấp ở bên cạnh, chỉ chờ Giang Thiên Ca đến mang về.

Giang Thiên Ca đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở bàn đọc sách của Lý Lập Sinh.

Cô nắm lấy tay vịn xe lăn, đẩy Lý Lập Sinh đến đối diện bàn đọc sách, sau đó đặt màn hình máy tính lên bàn, đặt thùng CPU xuống gầm bàn, lại tìm dây điện, cắm vào ổ điện.

Lý Lập Sinh nhìn động tác của Giang Thiên Ca, cho rằng cô đang kiểm hàng, cũng không lên tiếng ngăn cản, anh tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Cho đến khi nghe Giang Thiên Ca nói: “Trước đó tôi cứ nghĩ anh cũng không sửa được nó, nên đã mua một cái mới rồi, trong nhà tôi đã có hai cái máy tính, nếu như lại chuyển cái này về, thì có ba cái.”

“Mua ba cái máy tính, không chỉ không có chỗ đặt, còn bị bố mắng tôi tiêu tiền lung tung.” Giang Thiên Ca kéo Giang Viện Triều ra làm công cụ, giả vờ chột dạ nói: “Lúc bố mắng người rất dữ, tôi không muốn bị mắng.”

“Ha ha, cho nên, anh Sinh, có thể thương lượng với anh một chút hay không, trước tiên để nó ở chỗ anh được không? Hoặc là, tôi bán nó cho anh? Khoảng thời gian này anh không phải luôn mày mò máy tính sao, trong nhà có một cái, anh vừa hay tiếp tục mày mò.”

Giang Thiên Ca giống như một nhân viên bán hàng, thao thao bất tuyệt nói không ít ưu điểm của máy tính, cuối cùng cô chuyển giọng:

“Nhưng thân anh em dẫu ai nấy lo, nói trước nhé, nếu như bán, anh không được trả giá, phải theo giá gốc lúc tôi mua nó, phí sửa chữa anh cũng không được đòi tôi. Hôm qua tôi vừa tặng vòng tay vàng cho em họ, gần đây tương đối cháy túi.”

Lý Lập Sinh liếc nhìn Giang Thiên Ca, trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Nhà em không để được, thì mang đến nhà Lý Kính Vĩ.”

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không được, mang đến nhà Lý Kính Vĩ, nếu như nói là Lý Kính Vĩ mua, cậu ấy sẽ bị đánh. Nói là tôi mua, bố cậu ấy quen biết bố tôi, cuối cùng tôi vẫn sẽ bị mắng.”

Thấy Giang Thiên Ca một mực từ chối, Lý Lập Sinh nhìn ra mục đích của cô. Anh ngẩn người một lúc, liền nói thẳng: “Giang Thiên Ca, em đừng diễn nữa. Tôi biết em đang nghĩ gì, tôi không cần.”

“Em lát nữa mang nó đi.”

“...” Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng: “Anh đã không cần, vậy thì bán nó cho anh.”

Lý Lập Sinh: “...”

Khi Lý Lập Sinh đang ngạc nhiên không nói nên lời, Giang Thiên Ca đột ngột lên tiếng:

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Sau này anh muốn làm gì? Là vẫn tiếp tục làm những công việc linh tinh như bây giờ, làm mộc, hay là cái khác?”

Nghe vậy, Lý Lập Sinh nhìn thẳng về phía Giang Thiên Ca, Giang Thiên Ca cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Lý Lập Sinh lóe lên, anh là người đầu tiên dời mắt. Môi anh mấp máy vài cái, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ cúi đầu, cả người như chìm trong một mảng u ám.

Giang Thiên Ca không lên tiếng an ủi anh, ngón tay gõ không ngừng trên bàn phím. Mấy phút sau, cô lên tiếng: “Lý Lập Sinh, anh lại đây, tôi cho anh xem thứ này.”

“Nhanh lên, đừng lề mề.”

Dưới sự giục giã của Giang Thiên Ca, Lý Lập Sinh di chuyển xe lăn đến gần. Giang Thiên Ca dịch ghế sang một bên, chỉ vào chuột: “Click vào đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-638.html.]

Nhìn màn hình máy tính tối đen, Lý Lập Sinh chần chừ hai giây, mới đặt tay lên chuột.

Ngay khi anh click chuột, màn hình sáng lên, giữa màn hình xuất hiện một nhân vật hoạt hình nhỏ.

Lý Lập Sinh ngây người nhìn nhân vật hoạt hình, Giang Thiên Ca lên tiếng nhắc nhở: “Nếu anh click chuột một cái nữa, cậu ấy sẽ động đậy đấy.”

Lý Lập Sinh nghiêng đầu nhìn Giang Thiên Ca, Giang Thiên Ca dùng ánh mắt ra hiệu Lý Lập Sinh nhìn vào màn hình, đừng nhìn cô.

Lý Lập Sinh lại click chuột một cái, nhân vật hoạt hình trên màn hình bắt đầu di chuyển, khung cảnh xung quanh nhân vật cũng liên tục thay đổi, sân, ngõ, nhà lầu, đường cái...

Hình ảnh trên màn hình, giống như một bộ phim hoạt hình, liên tục thay đổi, nhân vật hoạt hình là nhân vật chính.

Ở trong ngõ nhỏ, cậu ấy cười chào hỏi bạn bè, trên đường, cậu ấy đỡ bà lão bị ngã, trong công viên, cậu ấy bắt được tên trộm...

Nhân vật hoạt hình đi qua rất nhiều nơi, từ sân nhỏ ra ngõ nhỏ, từ ngõ nhỏ đến trung tâm thành phố, rồi từ thành phố đến các tỉnh thành khác...

Cậu ấy vừa giống như một thiếu niên vô lo vô nghĩ, rong ruổi khắp mọi miền đất nước, vừa giống như một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa.

Khi trên màn hình xuất hiện ngày càng nhiều hình ảnh, phía trên xuất hiện hai dòng chữ:

[Vận mệnh có thể trói buộc đôi chân của bạn, nhưng không thể trói buộc ý chí và tâm hồn bạn.]

[Lý Lập Sinh, chúc bạn tự do sải bước trong thế giới internet.]

Lý Lập Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn đến thất thần, nước mắt bất giác rơi xuống.

Giang Thiên Ca chậm rãi nói: “Lý Lập Sinh, đầu óc anh rất thông minh, nhanh nhạy; những cuốn sách anh đọc, những kiến thức anh tích lũy được, còn nhiều hơn rất nhiều người khác; anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, phải làm thế nào mới là đúng đắn cho bản thân và tương lai của mình.”

“Không ai có quyền phán xét rằng, anh bị thương ở chân, không thể đi được, thì trở thành một kẻ vô dụng. Càng không có ai quy định rằng, phần đời còn lại của anh chỉ có thể sống ẩn dật, uổng phí bản thân.”

“Cho dù có người quy định như vậy, chẳng lẽ anh không thể tự mình phá bỏ định kiến đó, tự mình thiết lập nên quy tắc cho riêng mình sao?”

“Lý Lập Sinh, anh cũng giống như bao người khác, đều có quyền theo đuổi một thế giới rộng lớn, đều xứng đáng có được một tương lai tươi sáng. Chỉ cần anh muốn.”

“Tôi và một vài người bạn, đang dự định thực hiện một dự án, tôi muốn mời anh tham gia cùng chúng tôi.”

Giang Thiên Ca lấy từ trong balo ra một túi hồ sơ, đặt vào tay Lý Lập Sinh.

“Đây là một số tài liệu tôi đã chuẩn bị, anh có thể xem trước. Hai hôm nữa rảnh, tôi sẽ lại đến tìm anh, hy vọng khi đó, anh có thể cho tôi câu trả lời.”

Giang Thiên Ca rời đi, Lý Lập Sinh liên tục click chuột, xem đi xem lại những hình ảnh trên màn hình, mãi đến khi máy tính nóng lên, phát ra tiếng kêu

“ù ù”, anh mới dừng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngồi im lặng không biết bao lâu, cuối cùng anh cũng mở túi hồ sơ mà Giang Thiên Ca để lại.

Loading...