Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 635

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:07:20
Lượt xem: 6

Lý Lập Sinh vô cùng hối hận vì đã nhận công việc của Giang Thiên Ca.

Từ khi anh nhận công việc của Giang Thiên Ca, số lần Giang Thiên Ca chạy đến nhà anh càng nhiều hơn. Mỗi lần đến đều mang đồ đến, lại mang theo một bình sơn trà khô.

Hơn nữa, Giang Thiên Ca còn không phải đến một mình, cô sẽ mang theo Lý Kính Vĩ, người có cái miệng lúc nào cũng giống như cái loa, cùng đi.

Lúc Giang Thiên Ca không tới, Lý Kính Vĩ cũng thường xuyên chạy tới.

Anh nghĩ mãi mà không rõ, một người đàn ông, vì sao nói nhiều như vậy?

Hơn nữa, quá đáng nhất chính là, mỗi lần Lý Kính Vĩ đến làm phiền anh, đều mang cho anh một túi nhỏ sơn trà khô, còn nói, biết anh thích ăn sơn trà khô, cậu ta cố ý tốn công đi tìm cho anh.

Cậu ta, Lý Kính Vĩ, tốn công cái gì chứ!

Những quả sơn trà khô mà Lý Kính Vĩ mang đến đều là do Giang Thiên Ca lấy đi từ nhà anh!

Lấy đồ vật từ nhà anh, lại trở tay làm thành lễ vật đưa cho anh, anh chưa từng thấy qua hai người nào xấu tính như vậy!

“Bà nội Lý, dì Lý, chào buổi chiều! Lập Sinh bây giờ đang làm gì, cháu lại tới tìm anh ấy học tập rồi!”

“Ha ha, Kính Vĩ tới rồi, Lập Sinh đang ở trong phòng đọc sách, cháu đi tìm anh ấy đi...”

Nghe được đối thoại trong sân, Lý Lập Sinh yên lặng xoay xe lăn, đi đến cửa đóng cửa lại, khóa trái. Động tác liền mạch lưu loát, không chút do dự.

“Ơ? Sao cửa lại đóng?... Lập Sinh! Là tôi, Lý Kính Vĩ! Tôi lại tới tìm cậu, mau mở cửa! Tôi lại mang cho cậu sơn trà khô!”

Lý Kính Vĩ phanh phanh phanh gõ cửa, vừa gõ cửa, vừa nói: “Nếu cậu không muốn, tôi liền cầm đi cho Giang Thiên Ca đấy.”

Lý Lập Sinh: “...”

Giữa “bị Lý Kính Vĩ làm phiền, cái gì cũng không nhận được”, và “bị Lý Kính Vĩ làm phiền, nhận lại một bộ phận sơn trà khô”, Lý Lập Sinh cắn răng lựa chọn cái sau.

Lúc Lý Lập Sinh ở một mình, thư phòng yên lặng, chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng nói chuyện không ngừng của Lý Kính Vĩ, trong đó xen lẫn một hai câu nói hoặc bất lực, hoặc là tiếng hét nóng nảy của Lý Lập Sinh.

Bà Lý và dì Lý đang ở trong phòng bếp, nghe thấy sự ồn ào trong thư phòng, hai người không khỏi nở nụ cười. Trong lòng vừa cảm khái, vừa vui mừng.

Trước kia Lý Lập Sinh không bị thương, thật ra tính tình rất hoạt bát. Anh thích ở nhà đọc sách, cũng thích ra ngoài tìm bạn bè chơi, ra ngoài thì chơi đùa thoả thích, chơi đến mồ hôi đầy người, mới bằng lòng trở về.

Nhưng, từ khi chân không đi được nữa, anh cũng không muốn ra cửa nữa, người cũng trở nên trầm mặc, không muốn nói chuyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc mới đầu, những người bạn trước kia của Lý Lập Sinh, còn thường xuyên đến thăm anh, nói chuyện với anh. Nhưng thời gian trôi qua, bọn họ lên đại học, đi làm, dần dần không tới nữa.

Từ sau khi Giang Thiên Ca và Lý Kính Vĩ thường xuyên đến nhà, Lý Lập Sinh tuy vẫn giống như trước, không muốn nói nhiều, nhưng anh đã hoạt bát hơn không ít.

Mặc dù bọn họ chưa từng nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, từ sau khi Lý Lập Sinh không đi lại được, trên người anh luôn toát ra vẻ u ám.

Giống như anh còn sống, không phải vì chính mình, mà là vì bọn họ.

Giống như có một ngày những người già bọn họ ra đi, anh cũng sẽ đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-635.html.]

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lý Lập Sinh có bạn bè, anh sẽ cười, sẽ tức giận...

Dì Lý cười, nước mắt chảy xuống.

Trong mắt bà Lý cũng có ánh lệ, nhưng bà đã lớn lên trong chiến tranh loạn lạc từ nhỏ, sau khi tuổi trẻ mất chồng, một mình nuôi nấng con trai trưởng thành, đến khi về già, cháu trai bị thương tàn tật, trải qua nhiều chuyện như vậy, bà đã nhìn thấu hồng trần.

Khóc cũng là sống, cười cũng là sống, nếu đã như vậy, hà tất phải khóc lóc?

Con người phải nhìn về phía trước, mọi chuyện đang tốt lên là được.

Bà giấu đi ánh lệ trong mắt, cười khuyên con dâu: “Khóc cái gì? Đây là chuyện tốt, nên cười, nên vui vẻ mới đúng!”

“Vâng, mẹ nói đúng, con không nên khóc, nên vui vẻ!” Dì Lý vừa lấy tay áo lau nước mắt, vừa cười vừa nói: “A... Để con nhanh chóng làm bánh đậu, lát nữa đưa cho bọn họ.”

Bà Lý cười híp mắt gật đầu, “Làm nhiều một chút, lát nữa lúc Kính Vĩ đi, bảo cậu ấy mang một ít cho Thiên Ca nếm thử. Thiên Ca và Kính Vĩ, đều là những đứa trẻ ngoan!”

Một trong những đứa trẻ ngoan được bà Lý chứng nhận là Lý Kính Vĩ đang chọc cho Lý Lập Sinh tức đến xù lông.

Nếu như nghe được lời của bà nội, Lý Lập Sinh nhất định sẽ lớn tiếng hỏi lại: Giang Thiên Ca và Lý Kính Vĩ, là đứa trẻ ngoan cái nỗi gì?!

“Ha ha, Lập Sinh, tôi có một điểm kiến thức không hiểu, cậu giảng cho tôi một chút đi.” Lý Kính Vĩ biết điều, lúc có việc cần nhờ đến người khác đều rất ngoan ngoãn.

Lý Lập Sinh liếc mắt nhìn quyển sổ trong tay Lý Kính Vĩ, lạnh lùng từ chối, “Không.”

“Lập Sinh! Tôi cam đoan với cậu, đây thật sự không phải là bài tập do giáo viên trường sắp xếp!”

Bây giờ Lý Kính Vĩ có chút hối hận với hành vi qua mặt Lý Lập Sinh lần trước của mình.

Từ khi cậu ta nhận nhiệm vụ mà Giang Thiên Ca giao cho, lôi kéo Lý Lập Sinh vào nhóm của bọn họ, mỗi lần đến tìm Lý Lập Sinh, đều sẽ mang theo tài liệu học tập và nhiệm vụ học tập mà Giang Thiên Ca giao cho bọn họ cùng nhau học, để Lý Lập Sinh học chung.

Bởi vì đầu óc Lý Lập Sinh nhanh nhạy, tiếp thu tài liệu cũng nhanh, cho nên cậu ta có chỗ không hiểu, sẽ nhờ Lý Lập Sinh giảng giải cho.

Mặt Lý Lập Sinh tuy rằng khó ở, nhưng anh cũng sẽ giảng giải đến khi cậu ta hoàn toàn nghe hiểu mới thôi, là một người thầy mặt lạnh nhưng rất có trách nhiệm.

Cậu ta hỏi vấn đề, Lý Lập Sinh giảng giải, vốn là phối hợp rất ăn ý. Biến cố là xảy ra sau một lần cậu ta giở trò sau lưng Lý Lập Sinh.

Mấy ngày trước, giáo viên của một môn chuyên ngành trong trường học đã giao một bài tập, cậu ta muốn lười biếng, nên đã trà trộn bài tập vào nhiệm vụ học tập do Giang Thiên Ca giao, giả vờ như không hiểu, để Lý Lập Sinh giúp cậu ta suy nghĩ quá trình giải đề, sau đó cậu ta sẽ chép theo.

Nhưng Lý Lập Sinh quá thông minh, cũng có thể là cậu ta kinh nghiệm còn non kém nên không biết cách che giấu, tóm lại, kết quả cuối cùng chính là, mánh khoé của cậu ta bị nhìn thấu, cậu ta còn bị Lý Lập Sinh trừng phạt.

... chỉ cần cậu ta cầm vở ghi, hoặc là giấy tờ giống như đề thi, Lý Lập Sinh đều không giảng giải cho cậu ta nữa!

Lý Kính Vĩ cảm thấy Lý Lập Sinh quá nghiêm khắc với mình, cậu ta chỉ là không cẩn thận phạm phải một sai lầm, là bạn bè, Lý Lập Sinh nên cho cậu ta một cơ hội để sửa chữa.

Thấy Lý Lập Sinh bất vi sở động, một bộ c.h.ế.t cũng không tin lời cậu ta, Lý Kính Vĩ trong lòng cười khổ, trên mặt chân thành cam đoan:

“Thật đấy, tôi dùng nhân cách của tôi đảm bảo! Nếu như cậu không tin, vậy tôi thêm cả Giang Thiên Ca nữa, dùng nhân cách của hai chúng tôi đảm bảo.”

Lý Lập Sinh cười lạnh.

Hai người các cậu, tin các cậu còn không bằng tin heo mẹ leo cây.

Loading...