Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 631

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:07:13
Lượt xem: 7

Thấy Phương Thủ Nghĩa và Phùng Anh Hoa đứng chung một chỗ nói chuyện, Giang Thiên Ca cũng không suy nghĩ nhiều.

Mặc dù Phương Thủ Nghĩa là người kinh doanh, nhưng trong công việc hàng ngày, ông cần phải giao tiếp với không ít người ở các đơn vị, ông quen biết Phùng Anh Hoa cũng không phải chuyện lạ gì.

Nhưng nhìn kỹ tình hình hai người bọn họ nói chuyện, trong vẻ mặt Phùng Anh Hoa, ngoại trừ nho nhã ôn hòa trước sau như một, tựa hồ còn có thêm cảm xúc cảm kích, mà Phương Thủ Nghĩa, trong nụ cười sung sướng mang theo khiêm tốn.

Nghĩ đến lời Phương Thủ Nghĩa nói lúc trước, nghĩ đến câu Giang Viện Triều an ủi cô ngày hôm đó, trong đầu Giang Thiên Ca đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Cô cảm thấy, có thể mình đã phát hiện ra một bí mật.

... một bí mật liên quan tới Phương Thủ Nghĩa chi tiền lên TV!

Giang Thiên Ca không có tâm tư thảo luận với Lục Chính Tây về vấn đề “Tối nay có về không”, mắt nhìn chằm chằm Phương Thủ Nghĩa, thấy ông và Phùng Anh Hoa nói xong, bắt tay tách ra, nhanh chóng dịch chuyển qua: “Cậu, trùng hợp quá, cháu ở đây chúc tết cậu nhé!”

“... Ừm ừm, chúc mừng năm mới,” Ở chỗ này gặp được Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa ngoài ý muốn, cũng không ngoài ý muốn. Giang gia cùng Lục gia đều là trong giới này, Giang Thiên Ca cùng Lục Chính Tây xuất hiện ở trong trường hợp này, là chuyện rất bình thường.

Thấy Giang Thiên Ca tươi cười đặc biệt rạng rỡ nhìn ông, Phương Thủ Nghĩa lý giải vì cô đang đòi lì xì, “Lì xì cậu chưa chuẩn bị, ngày mai cho cháu.”

Nếu là lúc khác, Giang Thiên Ca khẳng định sẽ không khách khí đồng ý, nhưng hiện tại, cô nàng đã có tầm nhìn xa hơn! “Ai nha, cháu đã lớn rồi, cần lì xì làm gì, cậu, về sau cậu đừng lì xì cho cháu nữa!”

Tiền của cậu, đều để dành, sau đó tiền sinh tiền, về sau quyên nhiều tiền hơn cho viện nghiên cứu!

Mặc dù còn không có trăm phần trăm khẳng định, nhưng Giang Thiên Ca cảm thấy, suy đoán của mình, tám chín phần mười là đúng.

Cô không có xác nhận với Phương Thủ Nghĩa trước mặt, quyết định đợi lát nữa về nhà, hỏi Giang Viện Triều. Việc này, Giang Viện Triều khẳng định biết.

Hình tượng của Phương Thủ Nghĩa bây giờ ở trong lòng Giang Thiên Ca, đạt tới độ cao cao trước nay chưa từng có.

Nghe thấy một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên trong sàn nhảy, Giang Thiên Ca cười mời: “Cậu, cậu muốn khiêu vũ không? Cháu mời cậu nhảy một điệu nhé?”

Trong lòng vui mừng, cảm kích, sung sướng, hiện tại không tiện dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, vậy để cho cô dùng một điệu nhảy để biểu đạt đi!

Nhưng Giang Thiên Ca cảm thấy có thể dùng khiêu vũ để biểu đạt sự cảm kích trong lòng, Phương Thủ Nghĩa lại không nghĩ như vậy.

Nghĩ đến trình độ khiêu vũ của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa không chút do dự nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ từ chối: “Không được, thời gian không còn nhiều, cậu muốn về nhà với mợ cháu, cháu để Lục Chính Tây nhảy với cháu đi.”

Giang Thiên Ca: “...”

Còn về phần sao, cô không phải là tiến bộ nhiều một chút sao?

Hừ, chờ cô trở thành vũ công siêu quần, xưng bá sàn nhảy, cô muốn cho Phương Thủ Nghĩa bọn họ những người từng chê cô, không với tới! Hối hận cũng không kịp! Xếp hàng cũng không xếp hàng được!

Mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca phát ngôn bừa bãi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài chút nào. Phương Thủ Nghĩa muốn đi, Giang Thiên Ca còn cười tiễn đưa một đoạn đường, khiến cho Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn cô vài lần, buồn bực sao tính tình cô hôm nay tốt như vậy.

Đưa Phương Thủ Nghĩa xong, Giang Thiên Ca kéo Lục Chính Tây về sàn nhảy: “Em không tin, điệu nhảy này em sẽ nhảy không tốt,em muốn trở thành vũ công siêu quần, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc!”

Những chuyện khác, Giang Thiên Ca muốn làm, cô luôn có thể từng bước làm tốt, cuối cùng thực hiện mục tiêu. Nhưng chuyện khiêu vũ...

Lục Chính Tây hơi đảo mắt, lên tiếng chuyển sự chú ý của Giang Thiên Ca: “Có phải em đoán cậu cũng quyên tiền cho viện nghiên cứu không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-631.html.]

Sự chú ý của Giang Thiên Ca quả nhiên lập tức bị hấp dẫn đi, cô kinh ngạc nhìn về phía Lục Chính Tây hỏi: “Anh cũng biết?”

Lục Chính Tây lặng lẽ mang theo Giang Thiên Ca thay đổi phương hướng, đi về hướng ngược lại với sàn nhảy, anh thấp giọng nói: “Không tính là biết, anh cũng chỉ đoán thôi.”

Phương Thủ Nghĩa trở về từ Hong Kong, để đảm bảo an toàn, bất kể là bộ phận nào tiếp nhận quyên góp của ông, đều sẽ tiến hành xác minh đối với lý lịch và quan hệ xã hội của ông.

Anh chỉ biết, có người của Ủy ban Khoa học Quốc gia tìm Giang Viện Triều, nói về Phương Thủ Nghĩa. Cụ thể nội dung cuộc trò chuyện là gì, anh cũng không biết.

Anh sẽ đoán được, cũng là phỏng đoán từ chuyện phát sinh sau đó.

Vì không để cho Giang Thiên Ca lại nghĩ đến chuyện khiêu vũ, Lục Chính Tây cẩn thận nói cho cô biết quá trình suy đoán của mình.

Nghe xong, Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý, còn nói với Lục Chính Tây: “Chờ em xác nhận với bố, sẽ đến chỗ cậu gỡ oan cho anh.”

Bây giờ Phương Thủ Nghĩa vẫn còn nhớ kỹ chuyện “Cô chi nhiều tiền đi mua kim cương cho Lục Chính Tây”. Còn thỉnh thoảng làm tư liệu dạy dỗ tiêu cực, kể cho em họ hoặc em gái chưa ra đời nghe.

Cô muốn biến Lục Chính Tây từ tư liệu dạy dỗ tiêu cực thành tư liệu dạy dỗ tích cực.

“Đi, sàn nhảy còn đang phát nhạc, chúng ta tiếp tục trở về khiêu vũ!”

Lục Chính Tây: “...”

...

Buổi tối về đến nhà, Giang Thiên Ca kéo Giang Viện Triều vào thư phòng hỏi tình hình.

Giang Viện Triều kể lại đại khái mọi chuyện cho cô nghe.

Bởi vì sắp làm cha, trên người có trách nhiệm của cha, Phương Thủ Nghĩa muốn vì con cái trải một con đường an toàn, có đảm bảo.

Nhất là, bản thân trải qua biến cố của nhà họ Phương mười mấy năm trước, Phương Thủ Nghĩa vẫn luôn biết, tiền, không phải càng nhiều càng tốt. Đối với họ mà nói, biết kiếm tiền, không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất, là phải biết tiêu tiền đúng chỗ.

Cho nên, từ khi biết Hoa Thi mang thai, Phương Thủ Nghĩa liền có ý nghĩ muốn đem một ít tiền trên tay, lấy danh nghĩa người nhà, danh nghĩa của mình, lấy danh nghĩa con cái quyên góp ra ngoài.

Ban đầu ông muốn quyên góp công khai, quyên góp cho trường đại học, xây tòa nhà dạy học, lập học bổng, quyên góp cho đơn vị quản lý đường xá, xây dựng đường xá, xây dựng công viên.

Có những đảm bảo này, cho dù sau này hoàn cảnh có biến hóa lớn, gia đình họ cũng có thể an toàn.

Cuối cùng tiền được quyên góp cho Ủy ban Khoa học Quốc gia, thật ra cũng là tình cờ.

“... Hẳn là đồng chí Trần của Bộ Giáo dục biết ý tưởng quyên góp của cậu, biết cậu nhiều tiền, lý lịch cũng không có vấn đề gì lớn, liền tiết lộ tin tức này cho Ủy ban Khoa học Quốc gia, chủ nhiệm Trương của Ủy ban Khoa học Quốc gia tìm bố để tìm hiểu tình hình, sau đó lại bảo bố dò xét ý tứ của cậu.”

“Bố biết là những điều này. Sau đó bọn họ nói chuyện thế nào, bố cũng không rõ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, Giang Viện Triều còn khẽ cười nói: “Con mới biết sao? Bố tưởng con đã biết rồi.”

“...” Giang Thiên Ca cảm thấy Giang Viện Triều cố ý nói câu cuối cùng này, cô âm thầm nghiến răng, mạnh miệng gật đầu: “Đúng, con đã sớm đoán được! Chỉ là vẫn luôn chờ một cơ hội nói ra thôi.”

Loading...