Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 617
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:04:46
Lượt xem: 10
Nhìn Lục Chính Tây vẫn còn say khướt, không biết mình đã rơi vào ma trảo của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vòng qua bên kia của Giang Viện Triều, cười nói:
“Bố, con đi cùng với bố, nếu anh ấy nôn ra thì phiền bố chăm sóc giùm, Lục Chính Tây sau khi uống rượu sẽ ngại lắm.”
Giang Viện Triều cười lạnh: “Thật ngại quá? Không thể nào, da mặt cậu ta còn dày hơn tường đồng.”
“...”
Bố bây giờ chính là thùng thuốc nổ, không thể chọc.
Giang Thiên Ca thức thời không lên tiếng nữa, im lặng đi theo một bên.
Cũng may, tửu phẩm của Lục Chính Tây vẫn rất tốt.
Ngoại trừ hai lần “dám vuốt râu hùm” trước mặt ông, sau đó đều im lặng, bảo đi bộ thì đi bộ, bảo ngồi xuống thì ngồi xuống, không ồn ào không náo loạn, rất nghe lời.
Nhìn thấy Lục Chính Tây tựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, Giang Thiên Ca thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự sợ Lục Chính Tây say ngất hôn cô một cái, nếu anh dám, anh nhất định sẽ bị bố đánh.
Thể chất của Lục Chính Tây cũng rất tốt, ngủ hơn một tiếng đồng hồ thì người đã tỉnh, rượu tuy chưa hoàn toàn tỉnh nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn không ít, sẽ không còn muốn kéo Giang Thiên Ca hôn như vừa rồi nữa.
Trong khoảng thời gian Lục Chính Tây đi ngủ tỉnh rượu này, Giang Viện Triều nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, không cho phép Giang Thiên Ca tới gần Lục Chính Tây nửa bước.
Thấy Lục Chính Tây tỉnh, Giang Viện Triều đứng lên nói: “Nếu đã tỉnh, mau về nhà đi.”
Giang Viện Triều mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt, Lục Chính Tây trong lòng mờ mịt, không biết mình lại đắc tội với bố vợ tương lai ở nơi nào.
Anh nhìn về phía Giang Thiên Ca, nhưng bị Giang Viện Triều nhìn chằm chằm, Giang Thiên Ca cũng không dám nhắc nhở anh.
“Đi thôi.” Giang Viện Triều ra hiệu cho Giang Thiên Ca đi về phía cửa, để Giang Thiên Ca đi ở phía trước, đây là phòng Lục Chính Tây phòng ngừa như phần tử khủng bố nguy hiểm còn nghiêm trọng hơn.
Lục Chính Tây không hiểu ra sao, mãi đến trưa ngày thứ hai, mới từ trong miệng Giang Thiên Ca biết được nguyên nhân Giang Viện Triều lạnh mặt với mình.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vui sướng khi người gặp họa nói: “Em đã bảo anh thông minh một chút, đừng uống say! Xem đi, gây họa rồi kìa.”
“Anh lát nữa biểu hiện tốt ở trước mặt bố, tranh thủ lấy công chuộc tội, lấy được xử lý khoan dung.”
Giang Thiên Ca cảm thấy, nếu bố vẫn luôn nhớ kỹ việc này, có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch hẹn hò sau này của cô.
Mấy ngày nữa là đến Tết, cô tạm thời không cần bận rộn, Lục Chính Tây cũng có ngày nghỉ, cô đã lên kế hoạch xong, phải tìm thời gian thích hợp cùng Lục Chính Tây đến trượt tuyết ở sân trượt tuyết ở tỉnh bên.
Nếu bố cảm thấy Lục Chính Tây không an phận, không cho cô đi, vậy thì không tốt đẹp.
Lời khuyên “Muốn biểu hiện tốt trước mặt Giang Viện Triều”, Lục Chính Tây đồng ý, nhưng trong lòng anh còn có một nghi vấn.
Nhìn Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây hỏi: “Em đã nghĩ tới, phản ứng lần này của bố tại sao lại lớn như vậy chưa?”
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Viện Triều bắt gặp hai người làm động tác thân mật, nhưng dường như phản ứng lần này của Giang Viện Triều rất lớn.
“...” Giang Thiên Ca thật sự không nghĩ tới vấn đề này.
Suy nghĩ vài giây, Giang Thiên Ca liền nghĩ đến nguyên nhân.
Nhìn thấy Lục Chính Tây cau mày, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, Giang Thiên Ca đột nhiên có chút đồng cảm với anh. Lục Chính Tây hẳn là người duy nhất bị “tổn thương” trong hôn lễ hôm qua.
Hôn lễ của Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi ngày hôm qua, cô và Lục Chính Tây là phù dâu phù rể, toàn bộ quá trình đều đứng sau lưng cô dâu chú rể, bố ngồi ở trong khán đài, tránh không được nhìn thấy hôn lễ của Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi trước mắt, rồi tưởng tượng đến tình hình sau này con gái kết hôn.
Tâm tình của một người bố lúc đó, có thể nghĩ mà biết.
Sau đó, khi Lục Chính Tây say hôn mê, nói câu “Sau này khi chúng ta kết hôn”, bố đã nghe được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-617.html.]
Dưới hai tầng kích thích như vậy, thái độ của ông đối với Lục Chính Tây có thể tốt mới là lạ.
Được Giang Thiên Ca đơn giản nhắc nhở, Lục Chính Tây cũng hiểu được mấu chốt của vấn đề.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lông mày của Lục Chính Tây không hề giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn. Nhìn như vậy, cố gắng ngày hôm qua của anh có chút giống như là “Nhặt hạt vừng, đánh mất dưa hấu”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh đồng ý đi làm phù rể cho Phương Thủ Nghĩa, có một phần là tình nghĩa, chín phần là bởi vì thân phận của Phương Thủ Nghĩa.
Lúc Phương Thủ Nghĩa tìm anh, đã nói với anh như thế này: “Chỉ cần cậu đến làm phù rể cho tôi, chờ đến lúc cậu kết hôn, người của Phương gia chúng tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu!”
Người của Phương gia tụ lại với nhau còn nhiều hơn Giang gia, lời hứa hẹn này của Phương Thủ Nghĩa có sức hấp dẫn rất lớn.
Cho nên, anh đồng ý.
Hôm qua anh uống say, nguyên nhân tự nhiên cũng là ở trên người Phương Thủ Nghĩa.
Sau khi cô dâu chú rể mời rượu xong, theo lý mà nói, rượu của các vị khách sau này cũng không nhất định phải uống cạn.
Trên thực tế, Phương Thủ Nghĩa tâm tình phấn khởi, ai đến cũng không cự tuyệt, mà rượu, đều để mấy người phù rể bọn họ uống thay.
Anh chỉ uống say, không có uống đến mức nằm vật ra, tình huống coi như tốt.
Nếu không có chuyện sau đó, bây giờ anh uống say một lần, đổi thành mấy năm sau ở thời khắc mấu chốt không cần uống say, thương vụ này vẫn rất đáng giá.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại nhảy ra “trái dưa hấu lớn” Giang Viện Triều này.
Lấy lòng Phương Thủ Nghĩa, lại chọc giận Giang Viện Triều...
Sau khi biết mình chọc Giang Viện Triều không vui, Lục Chính Tây quyết định đi theo con đường kín đáo, không đi theo sau lưng cô dâu chú rể nữa.
Hôn lễ của Phương Thủ Nghĩa long trọng, trước sau có rất nhiều người hỗ trợ, bận rộn cho hôn lễ của anh ta, cho nên, quy mô tiệc chiêu đãi cũng không nhỏ.
Lúc kính rượu, Phương Thủ Nghĩa còn muốn kéo “công cụ” Lục Chính Tây lên, tìm một vòng không thấy người, còn buồn bực hỏi Lục Chính Tây đi đâu.
Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Phương Thủ Nghĩa hiện tại, giống như con công xòe đuôi.
Giang Thiên Ca quan sát Phương Thủ Nghĩa một vòng, sâu sắc cảm thấy Lục Chính Tây có thể là bị Phương Thủ Nghĩa lừa.
Ông cụ Phương tử từng nói, đám trẻ trong nhà, nếu đã náo loạn lên, không ai có thể so sánh với Phương Thủ Nghĩa. Đừng nhìn anh ta là chú, nhưng khi đã náo loạn lên, so với đám cháu trai cháu gái phía dưới còn hung hăng hơn, lắm trò hơn.
Bây giờ Phương Thủ Nghĩa nói, chờ bọn họ kết hôn, anh ta sẽ hỗ trợ giải quyết Phương gia.
Nhưng thật đến lúc đó, những lời hứa hẹn gì đó, đều có thể không tính.
Dù sao, cô cũng sẽ không tin, lúc cô kết hôn, Phương Thủ Nghĩa sẽ để Lục Chính Tây dễ dàng đón cô đi.
Giang Thiên Ca đồng tình với Lục Chính Tây đơn thuần bị lừa, ngăn Phương Thủ Nghĩa lại: “Anh ấy ngộ ra một đạo lý lớn, đang suy nghĩ làm thế nào để biến lý luận thành thực tiễn, cậu út, cậu cứ để anh ấy yên tĩnh một chút.”
“... Còn “lý luận biến thành thực tiễn”? Chẳng lẽ anh ta cảm thấy kinh nghiệm học được từ quá trình kết hôn của mình, có thể áp dụng cho chính bản thân?”
Phương Thủ Nghĩa cười đắc ý: “Cháu yên tâm, anh ta không dùng được đâu. Sau này khi hai đứa kết hôn, cậu nhất định sẽ khảo nghiệm Lục Chính Tây thật tốt.”
Anh ta đã hứa hẹn với Lục Chính Tây sau này sẽ giúp anh giải quyết người Phương gia, nhưng điều này chỉ giới hạn trong việc không cho người Phương gia chuốc rượu anh trong tiệc cưới, mà những việc khác, nên thử thách vẫn phải thử thách.
“...” Quả nhiên.
Vừa rồi đoán có lẽ Lục Chính Tây bị lừa, Giang Thiên Ca lập tức nhận được đáp án khẳng định từ Phương Thủ Nghĩa.
Giang Thiên Ca có chút đồng tình với Lục Chính Tây, có chút không biết nói gì với Phương Thủ Nghĩa.
Sau đó, cô liền quên nhắc nhở Phương Thủ Nghĩa, Giang Hướng Mai đang tính chuyện chuốc rượu anh ta.
Ừm, nhưng cô không quên nhắc nhở phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu.