Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 615
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:04:15
Lượt xem: 8
Bởi vì nhận được hai tấm thiệp mời, muốn đưa hai phần quà mừng, mà người nhận lại là Phương Thủ Nghĩa có thù lớn với mình, Giang Hướng Mai cảm thấy rất khó chịu.
Cô nghiến răng ken két, càng thêm quyết tâm suy nghĩ xem ngày đón dâu nên giày vò Phương Thủ Nghĩa như thế nào.
Ngày hai mươi lăm tháng Chạp, trời quang mây tạnh, bầu trời xanh thẳm, nhiệt độ cũng ấm áp hơn mấy ngày trước một chút, Giang Thiên Ca theo chủ nghĩa duy tâm cảm thấy trong này có công lao của ông Dương, chọn được ngày tốt.
“Thiên Ca, đừng nhìn nữa, mau đóng cửa sổ lại đi! Tân lang sắp đến rồi!”
Giang Hướng Mai dặn dò những người khác cách chặn cửa như thế nào xong, quay đầu lại thấy Giang Thiên Ca đang thảnh thơi nhìn trời, tâm trạng giống hệt như giáo viên đang dạy học, nhìn thấy một học sinh nghịch ngợm mất tập trung, hận sắt không thành thép, cô kéo người tới hỏi:
“Những gì cô vừa nói, cháu nhớ hết chưa?”
Giang Thiên Ca gật đầu lung tung, “Ừm ừm, nhớ rồi.”
Ừ thì ừ, nhưng sự thật là: Cô căn bản chẳng để ý nghe Giang Hướng Mai vừa nói gì.
Nhưng mà có nghe hay không, cũng chẳng quan trọng.
Bởi vì kế hoạch của Giang Hướng Mai, chắc chắn sẽ không thực hiện được đâu.
Cô dâu Hoa Thi đã trang điểm và mặc váy cưới xong, đang ngồi trên giường trải chăn đỏ thẫm chờ đợi, Giang Thiên Ca không muốn nghe Giang Hướng Mai dài dòng, liền kéo ghế ngồi xuống cạnh Hoa Thi, kiểm tra lại lớp trang điểm và tạo hình váy cưới cho cô ấy.
Lúc quyết định kết hôn, trong lòng Phương Thủ Nghĩa chỉ có một ý nghĩ: phải kết hôn thật nhanh!
Lúc chọn váy cưới, tuy rằng ông Dương còn chưa tới, còn chưa xác định ngày cưới, nhưng mọi người đều ngầm hiểu là đám cưới chắc chắn sẽ diễn ra vào mùa đông này.
Vì vậy, lúc sửa váy cưới, Phương Thủ Nghĩa đã đặc biệt dặn dò nhà thiết kế thêm một lớp giữ ấm bên trong váy, bên ngoài còn phối hợp với một chiếc áo choàng giữ ấm rất đẹp, phần cổ, tay áo và gấu váy đều được đính một lớp lông trắng muốt như tuyết, trông rất đẹp mắt.
Giang Thiên Ca lấy cớ giúp Hoa Thi chỉnh lại áo choàng, nhân tiện sờ soạng vài cái vào phần lông ở tay áo và gấu váy.
Vừa sờ, cô vừa nhỏ giọng hỏi Hoa Thi: “Chị đoán xem, cô út của em và mọi người có thể chặn cửa được bao lâu?”
Hoa Thi nhìn Giang Hướng Mai đang lầm bầm nói chuyện với một đồng nghiệp và người em họ duy nhất còn giữ liên lạc với mình, cô ấy mỉm cười đáp: “Chắc là khá lâu đấy.”
Để có thể giày vò Phương Thủ Nghĩa, khoảng thời gian này Giang Hướng Mai đã bỏ ra không ít công sức, nghĩ ra được không ít trò.
Có lẽ sợ Hoa Thi “chống lưng” cho Phương Thủ Nghĩa, nên mãi đến hôm nay Giang Hướng Mai mới cho Hoa Thi biết kế hoạch của mình.
Hoa Thi nghĩ đến kế hoạch “cản cửa” mà Giang Hướng Mai vừa nói, cảm thấy Phương Thủ Nghĩa nhanh nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới vào được.
Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em thấy, nhiều nhất là năm phút.”
Hoa Thi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy vẻ tinh ranh trong mắt Giang Thiên Ca, cô ấy liền hiểu ra, không nhịn được bật cười.
Giang Hướng Mai đề phòng cô ấy, nhưng thật ra người đáng đề phòng nhất chính là Giang Thiên Ca.
“Tới rồi! Tới rồi! Tân lang tới rồi!”
Nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa dẫn người xuất hiện ở cửa phòng, Giang Hướng Mai vô cùng hưng phấn, vừa dẫn người chặn cửa, vừa hô to: “Tân lang quan, tân nương tử của chúng tôi dịu dàng xinh đẹp, vạn người mới có một, muốn cưới cô ấy về đâu phải chuyện dễ dàng như vậy!...”
Vừa dứt lời, bốn miếng kim loại vàng óng ánh đã được nhét vào từ khe cửa.
Giang Hướng Mai sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-615.html.]
Hai người còn lại càng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thời buổi này, nhà ai đi đón dâu cũng đều là đưa tiền lì xì! Chưa từng nghe nói đến chuyện đưa vàng miếng cả!
Ai mà nỡ lòng nào đưa vàng miếng chứ?!
Tuy rằng vàng miếng được nhét vào rất mỏng, nhưng dù mỏng đến mấy, thì đó cũng là vàng thật đấy.
Hai người đồng nghiệp và em họ kia giật mình lùi lại hai bước, không dám chặn cửa nữa.
Giang Hướng Mai nghiến răng, trừng mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa qua khe cửa, mắng anh không theo lẽ thường.
Một mình cô vẫn kiên trì giữ vững trận địa: “Phương Thủ Nghĩa, anh muốn làm con rể Bắc thành chúng tôi, thì phải chấp nhận phong tục và ẩm thực của Bắc thành, bây giờ, anh hãy uống hết cốc nước đậu xanh trên bàn kia đi, coi như thể hiện quyết tâm của mình đấy!”
Chuyện bắt Phương Thủ Nghĩa uống nước đậu xanh là do Giang Thiên Ca xúi giục.
Giang Hướng Mai thầm đắc ý nghĩ, chờ Phương Thủ Nghĩa uống hết nước đậu xanh, cô sẽ lại bắt anh ăn rễ cây, hừ hừ...
Nhưng lời cô còn chưa dứt, bốn miếng vàng óng ánh khác lại được nhét vào từ khe cửa.
Giang Thiên Ca nhìn mà lắc đầu ngao ngán.
Cô chỉ lén tiết lộ kế hoạch của Giang Hướng Mai cho Phương Thủ Nghĩa, cũng chỉ là để nhắc nhở anh chuẩn bị trước, chuẩn bị nhiều tiền lì xì một chút thôi.
Ai ngờ, ông cậu giàu có này lại chọn cách đơn giản thô bạo là trực tiếp nhét vàng.
Giang Hướng Mai trừng mắt: “...”
Đáng ghét! Có tiền thì ghê gớm lắm à!
“Phương Thủ Nghĩa! Anh đừng hòng dùng tiền tài...”
“Chị Hướng Mai, tân lang đang vội vàng đón tân nương kìa, chúng ta mau cho anh ấy vào đi.” Hai người đồng nghiệp và em họ mỗi người cầm hai miếng vàng, một trái một phải kéo Giang Hướng Mai ra.
Căn bản không cần đến năm phút, chỉ mất ba phút cửa đã được mở ra.
Cửa vừa mở, nhìn thấy Hoa Thi đang ngồi trên giường, ánh mắt Phương Thủ Nghĩa sáng rực lên, ánh mắt, miệng, mũi, tai, dường như tất cả các bộ phận trên người anh đều đang cười rạng rỡ.
Phương Thủ Nghĩa nhìn thẳng Hoa Thi, sải bước đi thẳng về phía cô, nhét hết chỗ vàng còn lại vào tay Giang Thiên Ca, sau đó bốc cô dâu lên định bỏ đi.
Giang Thiên Ca ngẩn người trước động tác gấp gáp của Phương Thủ Nghĩa.
Cậu ơi là cậu, cậu có thể phản ứng và hành động ưu nhã chững chạc một chút được không hả? Người không biết còn tưởng cậu đến cướp dâu đấy!
Để đảm bảo cô dâu không bị lạnh, Phương Thủ Nghĩa đã chọn một khách sạn mới xây có hệ thống sưởi ấm đầy đủ để tổ chức hôn lễ và tiệc cưới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên đường đến khách sạn, Giang Thiên Ca cảm thấy Phương Thủ Nghĩa cứ như tên ngốc si tình, ánh mắt không rời khỏi vợ yêu của mình nửa bước.
Để giảm bớt “độ sáng” của mình, Giang Thiên Ca đành cúi đầu đếm số vàng miếng mà Phương Thủ Nghĩa vừa nhét cho.
Giang Thiên Ca vừa đếm vàng vừa thầm cười, cảm thấy việc mình chọn làm người tốt quả nhiên không sai!
Nhìn kìa, người tốt luôn được báo đáp, được hẳn một đống vàng thế này!