Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 612

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:04:09
Lượt xem: 14

Giang Thiên Ca suy nghĩ cả đường đi, cũng không nghĩ ra ngày mùng chín tháng sáu này có hàm nghĩa đặc thù gì.

Ông Dương nói “mùng chín tháng sáu” với thần sắc rất khác, giống như ngày này đã xảy ra một chuyện rất quan trọng đối với cô, ngày này có ý nghĩa đặc thù.

Về đến nhà, Giang Thiên Ca lấy cuốn lịch treo trên tường xuống, lật đến trang “Mùng 9 tháng 6” âm lịch, đọc kỹ tất cả nội dung của ngày này, từ tiết khí, ngày tốt ngày xấu, kiêng kỵ gì, xung khắc với con giáp nào… nhưng đều không nhìn ra được ngày này có điểm gì đặc biệt.

Bởi vì Cao Kim Lan mỗi ngày đều lật xem nghiên cứu lịch, Giang Thiên Ca còn cố ý lôi kéo bà ấy cùng nhau xem, nhưng hai người đều không tìm ra được điểm đặc biệt của “Mùng 9 tháng 6”.

Cao Kim Lan vừa nhặt rau, vừa cảm khái nói: “Người nông thôn bọn dì, làm ruộng, dựa vào trời ăn cơm, phải xem ngày trên lịch, bọn dì đều nhớ ngày âm.”

“Người trong thành phố làm việc ở nhà máy, công ty, đều nhớ ngày dương lịch, thứ mấy.”

Nói xong, Cao Kim Lan cười vui vẻ: “Lúc mới lên Bắc Kinh, có người nói chủ nhật, dì chẳng biết là ngày nào, dì nói mùng mười, người ta cũng chẳng biết là lúc nào, thành ra trò cười, cuối cùng phải lật lịch ra xem, mới biết được.”

Giang Thiên Ca vừa tiếp tục lật cuốn lịch, nghiên cứu ngày trước sau mùng 9 tháng 6, vừa phụ họa Cao Kim Lan: “Bây giờ mọi người đều dùng lịch chung, sau này chắc cũng ít người dùng lịch âm…”

Đột nhiên, giọng nói của Giang Thiên Ca dừng lại.

Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.

Đúng rồi, Ông Dương nói là ngày âm lịch, nhưng bởi vì thói quen của kiếp trước, cô ghi nhớ thời gian đều là dùng dương lịch!

Giang Thiên Ca nói với Cao Kim Lan một tiếng, rồi ôm cuốn lịch vào thư phòng, mở máy tính, gõ gõ, đánh đánh, viết ra một chương trình.

Liệt kê ra tất cả những ngày dương lịch tương ứng với ngày mùng 9 tháng 6 âm lịch từ năm cô sinh ra, hồi tưởng lại từng năm, phát hiện những ngày này cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra.

Có lẽ điều có ý nghĩa nhất chính là ngày 9 tháng 6 năm ngoái. Năm ngoái, ngày cô đến Bắc Kinh, tính theo lịch âm là ngày 9 tháng 6.

Nhưng ngày này, ngoài việc cô đến Bắc Kinh ra, dường như cũng không có ý nghĩa gì khác?

Giang Thiên Ca khoanh tròn ngày “mùng chín tháng sáu” năm ngoái.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đây là động tác theo bản năng của Giang Thiên Ca khi suy nghĩ.

Một lát sau, cô di chuyển ngón tay đến bàn phím, nhanh chóng gõ một chuỗi mã lệnh, tìm ra ngày dương lịch tương ứng với ngày “Mùng 9 tháng 6” âm lịch từ năm cô sinh ra cho đến năm cô mất ở kiếp trước.

Nhìn ngày tháng hiện ra trên màn hình, Giang Thiên Ca ngơ ngác một lúc.

Sau khi hết mờ mịt, cô sững sờ nhìn chằm chằm hai ngày ở đầu và cuối danh sách.

Ngày dương lịch tương ứng với “Mùng 9 tháng 6” âm lịch đầu tiên là ngày ghi lại trong hồ sơ của cô, là ngày cô được đưa đến cô nhi viện.

Còn ngày dương lịch tương ứng với “Mùng 9 tháng 6” âm lịch thứ hai, ở kiếp trước, cô còn không sống đến ngày này.

7 ngày trước “Mùng 9 tháng 6” năm đó, cô đã hi sinh khi làm nhiệm vụ.

Ông Dương nói, “Đối với con bé Thiên Ca mà nói, ngày nào cũng là ngày tốt”, “Mùng 9 tháng 6, là tốt nhất”, có thể nào là có liên quan đến hai ngày này ở kiếp trước của cô?

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm vào màn hình, đến giờ Ông Dương về đến nhà, cô lập tức gọi điện thoại qua.

“Ha ha, Thiên Ca, ông vừa về đến nhà cháu đã gọi điện thoại, là hối hận không đi cùng chúng ta sao?” Giọng nói của Ông Dương sang sảng, vui vẻ, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyến đi dài.

Ông dường như cũng không hề bất ngờ khi nhận được điện thoại của Giang Thiên Ca.

“Ông Dương, một đường bình an chứ ạ?”

“Ha ha, bình an, bình an...”

Giang Thiên Ca hỏi han về chuyến đi của Ông Dương, sau đó lại nói chuyện phiếm một lúc, rồi mới thử thăm dò:

“Ông Dương, cháu về đến nhà đã ghi chú lại ngày mùng chín tháng sáu mà ông nói rồi, ông thật lợi hại, trên lịch cũng ghi ngày này là ngày tốt, vạn sự như ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-612.html.]

“Ông cũng không cần xem bát tự của cháu, mà đã tính ra được, khó trách chị Hành Vân vẫn luôn muốn bái ông làm thầy, ngay cả cháu cũng muốn. Ông Dương, ông làm thế nào mà tính ra được ngày này vậy ạ?”

Ông Dương ở đầu dây bên kia cười ha hả.

Nghe tiếng cười sang sảng của Ông Dương, trước mắt Giang Thiên Ca hiện ra đôi mắt đen láy, sáng ngời, mang theo ý cười của ông, trong lòng cô dâng lên một cảm giác chột dạ như bị nhìn thấu.

“Ha ha, biết ngay là con bé giỏi dỗ ngọt người khác mà, cháu tài giỏi như vậy, cần gì phải học tập theo lão già này.”

“Làm sao ông tính ra được ngày mùng chín tháng sáu sao? Ha ha, có lẽ là do duyên phận, ông cảm thấy ngày này là thích hợp nhất với cháu. Cháu cũng có thể coi như ông thuận miệng nói.”

“... Ha ha, bên ngoài có rất nhiều người mắng ông là thầy bói dở, là kẻ lừa đảo, là kẻ thích làm ra vẻ thần bí… Cháu thì không thể mắng ông như vậy, muốn mắng thì chỉ được mắng sau lưng thôi, để cho ông nghe thấy là ông sẽ mắng lại đấy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca: “...”

Đừng nói là mắng, bây giờ ngay cả oán thầm ông trong lòng, cô cũng không dám.

Cô biết Ông Dương không thể nói rõ ràng cho cô biết, cũng giống như cô không thể nào vạch trần hết nghi hoặc trong lòng ra hỏi.

Giang Thiên Ca không cố chấp hỏi tiếp, nói đùa với Ông Dương trong chốc lát, liền kết thúc cuộc điện thoại.

Sau đó, cô trịnh trọng viết ngày mùng chín tháng sáu lên sổ tay. Vị trí khác trên cùng một trang, cô ghi nhanh một số cụm từ:

【Viện phúc lợi】【Giang Viện Triều】

【Bỏ mình】【Bảy ngày sau】

【Ông Dương】【Bán Tiên】【Số mệnh】

【Tái sinh】

【?】

...

Nghĩ đến Ông Dương từng dặn không thể mắng ông, Giang Thiên Ca liền xóa bỏ cụm từ 【Bán Tiên】, sửa thành 【cao nhân】.

Viết xong, Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm trang giấy một hồi lâu, cuối cùng thở dài, đóng sổ tay lại.

Giang Thiên Ca từng suy nghĩ không chỉ một lần, tại sao trong số hơn mười tỷ người của Hoa Hạ, cô lại có thể có được cơ hội sống lại, thay đổi vận mệnh?

Là may mắn, trùng hợp, hay là ông trời thương hại?

Hoặc là, nỗ lực của một ai đó?

Chẳng qua, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án.

Giang Thiên Ca bất giác nở nụ cười, nụ cười thoải mái, nhẹ nhõm.

Biết thì đã sao? Không biết thì cũng có sao đâu?

Ông Dương muốn cô ăn ngon mặc đẹp, sống vui vẻ mỗi ngày, vậy cô cứ nghe lời làm theo là được.

“Thiên Ca, bánh cuốn mình làm xong rồi, con muốn thử không?”

Lần trước Ông Dương mang đến không ít đồ ăn, Giang Thiên Ca một mình ăn không hết, bến gọi cả nhà tới cùng nhau ăn.

Sau khi Cao Kim Lan ăn xong, rất thích những món ăn Quảng Đông này. Mấy ngày nay, khi rảnh rỗi, bà thường vào bếp mày mò, học được một số món.

Giang Thiên Ca hướng về phía cửa sổ hô lớn: “Con muốn ạ!”

Cô nhất định sẽ ăn cho bản thân mình trắng trẻo, mũm mĩm!

Loading...