Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 600

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:03:46
Lượt xem: 15

“Sao lại không ký?”, giáo sư Vương Quang Quý nói với giọng chắc nịch: “Cô cũng tham gia vào dự án, phải ký.”

Các giáo sư khác ngồi cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, sao lại không ký? Tất cả chúng ta đều phải ký.”

“Tất cả chúng tôi đều ký rồi, đến lượt đồng chí Tiểu Giang...”

“...” Bị đẩy đến trước bàn, Giang Thiên Ca choáng váng cầm bút lên, ngập ngừng hỏi: “...Vậy... tôi ký ạ?”

Các giáo sư đều gật đầu nhìn Giang Thiên Ca: “Ừ, ký đi.”

Giáo sư Trần Đồng Huân - người vừa bị Giang Thiên Ca chỉ huy chụp ảnh - còn nói đùa: “Ký đi, yên tâm, đây không phải giấy bán thân thời xưa, chúng tôi sẽ không bán cô đâu.”

Giang Thiên Ca hít một hơi thật sâu, cầm bút nắn nót viết tên mình.

Ba chữ “Giang Thiên Ca” ngay ngắn, thẳng hàng được đặt sau những chữ ký rồng bay phượng múa của các giáo sư, trông như thể học sinh tiểu học lạc vào giữa đám người lớn vậy.

“Thiên Ca, tí nữa lấy ảnh ra nhớ đưa tôi một bản.”, giáo sư Vương Quang Quý đặt chiếc máy ảnh xuống bên cạnh Giang Thiên Ca, nói với vẻ hài lòng.

Lúc Giang Thiên Ca ký tên rất tập trung, đến mức không biết giáo sư Vương Quang Quý đã lấy máy ảnh ra lúc nào.

Nghe thấy giáo sư Vương Quang Quý nói vậy, các giáo sư khác cũng bảo muốn một bản.

“Bất kể lần này có thành công hay không, thì những bức ảnh này đều rất ý nghĩa, tôi muốn giữ lại, ha ha, sau này về già không làm gì được nữa, bị đuổi về nhà nghỉ hưu, tôi sẽ lấy những bức ảnh này ra kể cho con cháu nghe, ông nội của chúng mày đã từng làm những chuyện vĩ đại như thế nào, để chúng nó biết, ông của chúng nó cũng từng có lúc rất oai phong lạm liệt, chứ không phải lúc nào cũng là một lão già vô dụng, ha ha...”

Ký tên xong, đóng dấu bỏ vào túi, việc này coi như xong. Sau khi nộp văn kiện lên, quá trình chờ kết quả có thể sẽ rất dày vò, nhưng ít ra, trước mắt giờ khắc này, tâm tình mỗi người đều thoải mái sung sướng, đều có thể cười ha ha đùa lẫn nhau.

“A, về nhà làm người rảnh rỗi? Anh nghĩ hay lắm, đến lúc đó anh chính là nằm trên giường, cũng có người bưng cái ghế đến bên cạnh anh thỉnh giáo vấn đề.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ha ha ha, vậy thì tốt rồi, xuân tằm đến c.h.ế.t mới hết, ngọn đuốc thành tro nước mắt khô cạn, chỉ cần quốc gia và tổ chức không chê tôi, tôi có một hơi thở, liền tận một hơi lực vì quốc gia!”

Các giáo sư khác cảm khái, hiển nhiên là cũng có ý nghĩ giống như vị giáo sư này.

Họ trưởng thành ở thời kỳ quốc gia gian nan nhất, quốc gia ở thời điểm gian nan nhất, tiêu phí vật tư tỉ mỉ bồi dưỡng họ, để họ có cơ hội nắm giữ tầm mắt, học thức cùng bản lĩnh.

Từ lúc được quốc gia chọn trúng, quãng đời còn lại của họ đã có phương hướng và quỹ tích.

... vì kiến thiết quốc gia, cống hiến cả đời.

Giang Thiên Ca cầm máy ảnh lên, lặng lẽ rời khỏi đám người, chụp lại hình ảnh các giáo sư nói chuyện với nhau vui đùa.

Các giáo sư vẫn đang nói đùa.

Trần Đồng Huân giáo sư cười, tâm tình của ông tựa hồ có chút kích động, cười ha ha nói: “Ha ha, đúng vậy a, coi như lần này không thành, cho dù thế hệ chúng ta không thành công, cũng không đủ gây sợ, còn có Tiểu Giang thế hệ bọn họ, còn có thế hệ sau nữa...”

Giáo sư Vương Quang Quý biến sắc: “Tôi nhổ, lão Trần ông đừng nói gở, lần này chúng ta nhất định có thể thành công! Phật Tổ chớ trách, chớ trách, chớ nghe ông ấy nói bậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-600.html.]

Nói xong, ông chắp hai tay trước n.g.ự.c hướng về một ngôi chùa bái lạy, động tác kia nhìn rất thuần thục.

Giang Thiên Ca: “...”

Thì ra, làm giáo sư nghiên cứu khoa học cũng sẽ đi bái Phật?

“Tận cùng của khoa học là câu nói tâm linh, có thể lưu truyền, có lẽ thật sự có đạo lý của nó...

Buổi tối về đến nhà, Giang Thiên Ca liền vui vẻ khoe khoang với Giang Viện Triều và Phương Đức Âm về việc ký tên trên giấy xin chỉ thị: “Hiện tại, con cũng coi như bước vào giới khoa học, chen vào đội ngũ nhà khoa học, trở thành nửa nhà khoa học rồi!”

Hai người nghe cũng rất cổ vũ. Phương Đức Âm cười nói “Thật tuyệt”, Giang Viện Triều thì trực tiếp gọi “ nửa nhà khoa học Giang “, “Nửa nhà khoa học Giang, có thể phiền con đưa cho bố cái bát trong tay con không?”

“...” Giang Thiên Ca đưa bát qua, sửa đúng nói, “Chữ nữa kia, có thể bỏ đi.”

Sau đó nâng cằm nhỏ lên nói: “Trong khoảng thời gian này nhà khoa học Giang bận bịu gầy, đồng chí Giang, xin đồng chí múc cho nhà khoa học Giang nhiều canh một chút, nhà khoa học Giang phải bồi bổ.”

Trước đó vào mùa hè, Giang Viện Triều đã học được cách pha trà sữa đông lạnh. Có thể là do trà sữa đông lạnh kích hoạt sở thích nấu nướng của ông, hiện tại Giang Viện Triều đã nấu nướng rất thuận buồm xuôi gió, cứ cách một khoảng thời gian là ông lại tự tay nấu chút gì đó.

Hôm nay tuyết rơi, ông đã nấu canh sườn heo hạt sen.

Giang Thiên Ca cũng rất thích ăn canh, nhưng trong thời tiết tuyết rơi, so với canh thanh đạm, cô càng muốn ăn chút gì khác hơn: “Đồng chí Giang, ngày mai nhà khoa học Giang không muốn ăn canh, muốn thay đổi khẩu vị, ăn đồ nướng...”

Giang Viện Triều: “...”

Khả năng nghiên cứu khoa học của Nửa nhà khoa học Giang này như thế nào, không biết. Nhưng có thể xác định, giở giọng bề trên, được voi đòi tiên, cô rất am hiểu.

...

Một giai đoạn công việc kết thúc, tạm thời lại không cần trở về trường học đi học, bên ngoài trời còn tuyết rơi, rất thích hợp nằm ở trong nhà ngủ ngon giấc.

Ngày hôm sau Giang Thiên Ca ngủ đến tận trưa, cô vốn không định ra ngoài, ở nhà chờ buổi tối ăn đồ nướng.

Nhưng khi cô vừa tỉnh ngủ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Trước đó đám người giáo sư Vương Quang Quý vẫn luôn tranh luận số liệu dự toán kinh phí được ghi trên giấy xin chỉ thị.

Nhưng trong khoảng thời gian này, họ tựa hồ vẫn luôn không thảo luận vấn đề này, hôm qua cô vẫn bận chụp ảnh, cũng quên đi xem số liệu kinh phí viết trên giấy xin chỉ thị.

Cho nên, cuối cùng viết bao nhiêu? Là theo ý nghĩ của giáo sư Vương Quang Quý, viết nhiều hơn? Hay là dựa theo ý nghĩ của các giáo sư khác, viết ít đi?

Bởi vì trong lòng tò mò, ăn bữa sáng rất muộn, Giang Thiên Ca giẫm lên tuyết đi tìm giáo sư Vương Quang Quý hỏi nghi vấn trong lòng.

Giáo sư Vương Quang Quý cười nói: “Chúng tôi đều cảm thấy lời cháu nói rất có đạo lý, phần kinh phí dự toán này, cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý dựa theo lời cháu nói mà làm.”

Lời của cô? Cô đã nói cái gì?

Loading...