Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 594
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:04:00
Lượt xem: 12
Giang Thiên Ca dám, anh không dám.
Bởi vì anh biết rõ, có một số việc một khi đã có bắt đầu, giống như dã thú ra khỏi lồng, không bị khống chế.
Lục Chính Tây đè nén tạp niệm trong lòng, một tia một sợi cũng không buông tha, anh nhìn về phía Giang Thiên Ca, ngữ khí trịnh trọng nói: “Hiện tại không thích hợp, anh không có nghĩ.”
Một lát sau, anh lại thấp giọng nói: “Em cũng đừng nghĩ.”
“...” Giang Thiên Ca sờ mũi, thấp giọng “Ồ”, không thừa nhận suy nghĩ vừa rồi của mình, “Em không có nghĩ. Em chỉ nghĩ là anh muốn nên mới nói.”
“Em không muốn, chúng ta đều không nghĩ.” Mặc dù Giang Thiên Ca lớn mật, nhưng đề tài nói đến chỗ này, cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mở mắt nhìn xung quanh, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy sắc trời đã tối hơn lúc ra ngoài rất nhiều, cô ho khan một tiếng, thúc giục nói: “Trời tối rồi, em về nhà đây, anh cũng nhanh về đi.”
Nói xong, Giang Thiên Ca liền đoạt lấy cây quạt trong tay Lục Chính Tây, mắt nhìn về phía trước muốn về nhà.
Đi hai bước, phía sau lưng đột nhiên dán lên một lồng n.g.ự.c rộng lớn nóng rực, bước chân Giang Thiên Ca muốn bước ra dừng lại, sống lưng cứng đờ.
Một giây sau, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Anh muốn, rất muốn, rất muốn.”
“Nhưng bây giờ không thể, chờ kết hôn.”
Hơi thở quen thuộc phả vào tai, ngứa ngáy, tê dại.
Giang Thiên Ca: “...”
Lục Chính Tây, tên đàn ông thối, đang câu dẫn cô.
Trong lòng thầm mắng xong, Giang Thiên Ca “Ừ” một tiếng không có tình cảm gì, sau đó tiếp tục nhìn không chớp mắt tiếp tục đi về phía trước, nhìn nhẹ thì rất trấn định, tựa hồ hoàn toàn không bị lời nói của Lục Chính Tây ảnh hưởng.
Nếu như bỏ qua tư thế đi đường thuận ngoặt của cô nàng, ngụy trang vẫn rất thành công.
Lúc Giang Thiên Ca điều chỉnh cảm xúc xong về đến nhà, Giang Viện Triều đang ngồi trong phòng khách, động tác kia, vừa nhìn đã biết là cố ý ngồi ở đây chờ cô.
“Bố còn tưởng rằng con đưa người ta đến lạc đường, tìm không thấy cửa nhà đâu.”
Mặc dù Giang Viện Triều đã hoàn toàn chấp nhận chuyện Lục Chính Tây là con rể tương lai của mình, nhưng cũng không làm lỡ việc ông thỉnh thoảng lại coi Lục Chính Tây là trộm phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca rất muốn nói cho Giang Viện Triều biết chân tướng, vừa rồi thiếu chút nữa cô đã bị tên yêu tinh kia bắt cóc.
Nhưng lời này không thể nói ra, nói ra cô và tên yêu tinh kia đều xong đời, “Lạc cái gì mà lạc, con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, bố, bố cho rằng con không muốn về sớm một chút sao, bố cho rằng con rất muốn ở bên ngoài cho muỗi ăn sao, con còn không phải đều là vì bố, sợ con ảnh hưởng đến hai người sao.”
Nói như vậy, chính Giang Thiên Ca cũng tin, cô cũng bởi vậy càng nói càng hùng hồn: “Hừ, nếu bố không nhận tâm ý của con, lần sau về đến nhà con liền không bước ra một bước, mẹ ở đâu, con ở đó đợi, thời thời khắc khắc đều ở cùng mẹ.”
“Bố, bố tiếp tục ngồi ở đây đi, con đi tìm mẹ.”
Giang Viện Triều: “...”
“Ồ, đúng rồi, bố, bố nhớ dành nhiều thời gian nghiên cứu làm trà sữa đông lạnh thế nào, bố cũng thấy đấy, mẹ rất thích uống.” Con cũng thích uống.
Lúc muốn uống thì đi tìm Phương Thủ Nghĩa, cũng không phải không được, nhưng nếu Giang Viện Triều làm, vậy thì càng tiện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-594.html.]
Ở chỗ Giang Viện Triều không chỉ không bị lộ tẩy, còn xoay chuyển thế cục, tâm trạng của Giang Thiên Ca rất tốt.
Nhưng đến buổi tối lúc đi ngủ, tâm tình của cô lại không quá tốt đẹp.
Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất tốt, buổi tối hôm nay hiếm khi mất ngủ.
Theo lý thuyết không nên, ôm Lục Chính Tây cũng ôm, hôn cũng hôn rồi, coi như là người từng có không ít kinh nghiệm, làm sao có thể mất ngủ vì một câu nói, một động tác.
Mặt và giọng nói của Lục Chính Tây giống như thật sự thi triển yêu pháp, cứ chui thẳng vào trong đầu cô.
Lúc lăn qua lộn lại trên giường, trong lòng Giang Thiên Ca không cân bằng mà nghĩ, trước khi chiều tối cùng Lục Chính Tây tách ra, cô cũng nên làm chút động tác khiến Lục Chính Tây mất ngủ, nếu không chỉ có một mình cô mất ngủ, thật không công bằng.
Cuối cùng, Giang Thiên Ca dứt khoát đứng lên đọc sách, một mực thức đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Trước khi ngủ cô còn may mắn nghĩ, cũng may ngày mai là chủ nhật, không cần đi viện nghiên cứu.
Mặc dù các giáo sư Vương Quang Quý rất coi trọng việc xin dự án lần này, nhiệm vụ công việc cũng nhiều, nhưng thời gian coi như đầy đủ, cho nên tuần nào cũng đến ngày chủ nhật, vẫn là nghỉ ngơi đúng hạn.
Hôm qua trước khi tan làm, giáo sư Vương Quang Quý đã cố ý nhắc nhở cô, bảo cô hôm nay nghỉ ngơi, không cần đến.
Trước khi đi ngủ, Giang Thiên Ca còn cố ý dán một tờ giấy trước cửa phòng, nhắc nhở Giang Viện Triều, lúc ăn sáng không cần gọi cô.
Cô muốn bù lại giấc ngủ.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Giang Thiên Ca cảm thấy mình còn chưa ngủ được bao lâu, trong sân liền vang lên một tiếng la kích động đến điên cuồng:
“Sư phụ, sư phụ, con đến báo hỉ với người! Con thi đậu rồi, con thi lên đại học!”
“...” Giang Thiên Ca nhíu mày lại, rất muốn mắng to một tiếng: Con khỉ gió nào chạy ra thế?
Vừa kéo chăn lên che đầu lại, chợt nghe tiếng gõ cửa, kẻ quấy nhiễu giấc mộng đẹp, còn vừa gõ vừa hô: “Sư phụ! Giang Thiên Ca! Chị Giang! Em thi lên đại học rồi! Em thi đậu rồi!”
“...”
“Lý Kính Vĩ, cậu còn gào nữa, tôi vặn đầu cậu đấy!” Giang Thiên Ca vốn không có cơn giận khi bị đánh thức, hiện tại bị cậu ta chọc tức rồi.
Lý Kính Vĩ vô cùng vui vẻ, cũng không cảm thấy mình đang gào, “Em không gào, em báo hỉ cho chị, Giang Thiên Ca, em thi đậu, em thật sự thi đậu đại học!”
Giang Thiên Ca cũng không có tâm trạng chải đầu, từ trong phòng đi ra ngồi trên ghế sofa phòng khách, híp mắt dựa vào ghế sofa một lúc lâu, mới từ từ bình tĩnh lại sau cơn khó chịu vì bị đánh thức, nhưng đầu óc vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.
“Thi đại học? Cậu thi lúc nào?... À, nhớ ra rồi, chúc mừng.”
“Sao chị lại có thái độ này?” Lý Kính Vĩ rất không hài lòng với phản ứng bình thản của Giang Thiên Ca: “Em thi đậu đại học, chị phải vui vẻ chứ, phải cười to lên chứ! Sau này chúng ta là đồng nghiệp đấy! Ha ha, sư phụ, không phải chị bảo em gọi là sư phụ sao, em thi đậu đại học, chị có thưởng gì cho em không?”
Cậu ta biết Giang Thiên Ca có một bộ máy tính đầy đủ thiết bị, cậu ta đã sớm muốn thử rồi!
Giang Thiên Ca trực tiếp thưởng cho cậu ta một cái tát lớn, “Nhỏ giọng một chút, làm tôi đau đầu.”
Đối với chuyện Lý Kính Vĩ sáng sớm đến làm ầm ĩ, Giang Thiên Ca vẫn chưa thể hoàn toàn bỏ qua, lại vỗ một cái lên cánh tay cậu ta, mới hỏi: “Trường nào nhận cậu thế? Chuyên ngành gì?”