Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 583
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:03:26
Lượt xem: 5
Lục Chính Tây ném bản thảo về cho Thiệu Vân.
Đối với ánh mắt xem kịch của Thiệu Vân, Lục Chính Tây làm như không nhìn thấy, anh lấy giấy và bút trước mặt Giang Thiên Ca tới, cầm bút bắt đầu viết chữ trên giấy.
Đợi đến khi Giang Thiên Ca tức giận mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, Lục Chính Tây đã viết đầy hai trang giấy.
Giang Thiên Ca quét mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức dừng lại.
“Lục Chính Tây, sao anh không viết thứ này cho em sớm một chút!” Mặc dù Giang Thiên Ca đè ép thanh âm, nhưng ngữ điệu cô giương lên cùng ánh mắt tỏa sáng, vẫn lộ ra vẻ mừng rỡ của cô.
Thật sự là “núi cùng nước tận nghi ngờ không lối, bỗng nhiên lại thấy vạn tía ngàn hoa”, buồn ngủ gặp chiếu manh!
Lục Chính Tây viết trên giấy, không phải là bản thảo khác, mà là khuôn mẫu bản kiểm điểm. Nhìn thấy mỗi một nội dung logic liệt kê rõ ràng trên đó, mỗi một câu nói đều có vài loại thay đổi hình thể có thể thay thế, liền biết thứ này vô cùng thực dụng - cho dù sử dụng khuôn mẫu, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy là rập khuôn.
Mặc dù trước đó ông nội Giang cũng dạy cô viết kiểm điểm, nhưng mà, ông nội Giang tương đương với việc trực tiếp đút cơm vào trong miệng cô.
Đương nhiên cô cũng hiểu đạo lý “Cho người cá không bằng dạy người bắt cá”, muốn ông nội Giang trực tiếp tổng kết cho cô một khuôn mẫu kiểm điểm vạn năng, nhưng mà, ông nội Giang không chỉ không để ý đến cô, còn làm cô trợn trắng mắt.
Không ngờ, ông nội Giang thích đọc sách, có kiến thức lý luận phong phú và kinh nghiệm không tổng kết ra khuôn mẫu cho cô, Lục Chính Tây nhìn không giống người hay viết kiểm điểm lại tổng kết ra cho cô!
Giang Thiên Ca vui mừng đến mức quên hết cơn tức giận với Giang Viện Triều, cô nhấn mạnh: “Đáng lẽ anh nên chia sẻ thứ tốt này cho em sớm hơn!”
Lục Chính Tây: “... Là anh không nghĩ tới.”
Thừa dịp Giang Thiên Ca đang vui vẻ, Lục Chính Tây không kịp nghĩ đến chuyện khác, thấp giọng chuyển chủ đề: “Em bắt đầu viết đi, viết xong chúng ta đi ăn cơm.”
“Được!” Đối diện với khuôn mẫu, lại liên hệ với tình hình thực tế của mình, đầu óc cũng không cần suy nghĩ nhiều, tay liền biết phải viết như thế nào, Giang Thiên Ca hăng hái mười phần, hạ bút như có thần, xoát xoát xoát xoát một hơi liền viết ra mấy hàng nội dung.
Thiệu Vân thò đầu qua, nhìn thấy khuôn mẫu Lục Chính Tây viết ra, liền để Giang Thiên Ca đặt khuôn mẫu vào giữa, để anh ta cũng tham khảo theo khuôn mẫu để viết.
Giang Thiên Ca không có ý kiến. Nhưng Lục Chính Tây lại có ý kiến.
Lục Chính Tây đè tay Giang Thiên Ca muốn di chuyển bản thảo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Thiệu Vân.
Thiệu Vân: “...”
Thiệu Vân nghi hoặc hai giây, sau đó thầm mắng Lục Chính Tây lòng dạ hẹp hòi.
Không phải vừa rồi anh ta muốn xem anh diễn sao, cần phải vì chút chuyện này mà ghi thù sao?
Ghi thù, ai mà không biết chứ.
Vì vậy, trên đường ba người đi đến căn tin ăn cơm, Thiệu Vân giả bộ tò mò lên tiếng hỏi: “Lục Chính Tây, cậu làm sao tổng kết ra cái khuôn mẫu kia?”
Giang Thiên Ca cũng tò mò nhìn về phía Lục Chính Tây: “Đúng vậy, Lục Chính Tây, anh tổng kết ra như thế nào vậy?”
Lục Chính Tây: “...”
“Có thể tổng kết ra một bản khuôn mẫu kiểm điểm hoàn mỹ như vậy, cậu hẳn là có kinh nghiệm viết kiểm điểm rất phong phú nhỉ?”
Thiệu Vân cười tủm tỉm nói: “Giống như tôi, trước kia rất ít khi viết kiểm điểm, tôi không tổng kết ra được.”
“Lục Chính Tây, thì ra trước kia cậu thường xuyên bị phạt viết kiểm điểm à? Nhìn không ra.”
Lục Chính Tây: “... Cậu rất ồn ào.”
Giang Thiên Ca đã hiểu.
Cho nên Lục Chính Tây trước đó không chia sẻ khuôn mẫu cho cô, không phải không nhớ tới, mà là cảm thấy lấy khuôn mẫu ra, không tiện giải thích.
Giang Thiên Ca cảm thấy Lục Chính Tây thật sự quá khách sáo.
Ánh mắt cô không đồng ý nhìn Thiệu Vân: “Anh Thiệu Vân, cái này cũng không có gì, từ nhỏ đến lớn ai chưa từng viết qua mấy bản kiểm điểm, anh cũng đang bị phạt sao? Anh đừng ở đây cười người.”
Ngay trước mặt Thiệu Vân, Giang Thiên Ca nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng quay đầu, liền kéo Lục Chính Tây lén lút hỏi ba câu: “Anh bị phạt viết thư kiểm điểm lúc nào? Là ai phạt anh? Đại khái đã viết bao nhiêu bản?”
Lục Chính Tây: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Giang Thiên Ca hỏi, trong lòng đã suy đoán đáp án.
Hiện tại Lục Chính Tây ở trong mắt các vị trưởng bối cùng lãnh đạo, đều là thế hệ trẻ vô cùng hài lòng, đối với anh chỉ có khen, ít có phạt. Anh hiện tại hẳn là rất ít khi phải viết kiểm điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-583.html.]
Nghe nói lúc Giang Viện Triều học trường quân đội, biểu hiện cũng rất xuất sắc, việc bị phạt viết kiểm điểm, hẳn là trước khi ông ấy đi học trường quân đội.
Như vậy, là bị ai phạt, đáp án cũng rất rõ ràng.
Giang Thiên Ca hừ hừ thấp giọng: “Những người làm bố này, cũng chỉ biết phạt viết kiểm điểm chiêu này, chiêu thức của người già, một chút cũng không phù hợp với thời đại.”
Lục Chính Tây: “...”
Phụ huynh thời đại này giáo dục con cái, thủ đoạn phổ biến nhất là đánh đòn.
Ông nội không đánh anh, là bởi vì đánh không lại.
Mà Giang Viện Triều không đánh cô, là không nỡ.
Cũng không biết khi Giang Viện Triều tức giận, là may mắn mình sinh con gái, không thể đánh, hay là ảo não mình sinh con gái, không thể đánh.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Chính Tây lập tức suy nghĩ một vấn đề: Sau này nếu mình có con, phải giáo dục như thế nào?
Dù sao, anh và Giang Thiên Ca, đều rất hay khiến bố giận.
Nhất thời cũng nghĩ không ra đáp án, Lục Chính Tây cũng không muốn để Giang Thiên Ca níu lấy câu hỏi lịch sử đen tối viết kiểm điểm của mình, thúc giục Giang Thiên Ca nhanh chóng đi về phía căn tin.
Lục Chính Tây: “Anh thấy bố em đang đi về phía này, hẳn là cũng đi căn tin, hay là chúng ta chờ bố, cùng nhau ăn cơm?”
Giang Thiên Ca: “Không đợi! Ngồi cùng với bố, em không cần ăn đã no rồi!”
Giang Viện Triều trêu chọc cô, vừa rồi chỉ là tạm thời không rảnh tức giận, chứ không phải hoàn toàn tiêu tan.
Giang Thiên Ca bước nhanh hơn, sải bước đi phía trước, dáng vẻ như thể nhất định phải giữ khoảng cách với Giang Viện Triều. Đi được vài bước, cô như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lại thả chậm tốc độ.
Lục Chính Tây nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Giang Thiên Ca: “Chúng ta đi gần nhau chút.”
Lục Chính Tây: “...”
Không cần nghĩ nhiều, Lục Chính Tây đã hiểu ý đồ của cô bạn gái muốn đi gần nhau.
Có một cô bạn gái có thú vui trẻ con cùng bố vợ tương lai, đúng là rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Lục Chính Tây vẫn rất rõ ràng thân phận và vị trí của mình, anh hết sức phối hợp với kế hoạch “chọc tức bố” của bạn gái.
Giang Viện Triều đứng ở xa xa đã nhìn thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây.
Ông ấy biết rõ Giang Thiên Ca hiện tại trong lòng đang mắng mình, cho nên cũng không muốn đuổi theo, chỉ là tâm trạng vui vẻ dựa theo bước đi của mình, cùng hai người duy trì khoảng cách không xa không gần.
Nhưng không bao lâu, tâm trạng vui vẻ của Giang Viện Triều từ từ biến mất.
Hai người phía trước mặc dù không nắm tay, khoảng cách giữa hai người cũng cách hơn nửa nắm tay, nhưng mà, vẫn rất chướng mắt ông bố.
Mặc dù Giang Viện Triều cảm thấy chướng mắt, nhưng không cố ý tăng tốc.
Nhưng dưới ảnh hưởng của Giang Thiên Ca cố ý thả chậm tốc độ, Giang Viện Triều vẫn đuổi kịp.
Ánh mắt ông ấy quét qua hai người một vòng, biểu cảm giống như bị giám thị sửa sai: “Đường rộng như vậy, hai đứa đi gần nhau như vậy làm gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Viện Triều không tốt, tâm trạng Giang Thiên Ca rất tốt.
“Đường rộng lắm sao ạ?”
Giang Thiên Ca cười tủm tỉm, nhưng lời nói suýt chút nữa làm ông bố tức chết, “Cho dù rất rộng, không rộng bằng bố quản được.”
Giang Viện Triều: “...”
Lục Chính Tây: “...”
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.
Giang Viện Triều bị con gái cưng chọc tức.
Lục Chính Tây bất đắc dĩ trước cảnh “cha hiền con thảo” trước mắt.