Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 582

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:03:24
Lượt xem: 13

Nhưng không ngờ, lần này Giang Viện Triều không nghi ngờ gì, rất dễ nói chuyện gật đầu: “Ừ, được. Con ra cửa chờ đi, bố tìm cho.”

Tuy trong lòng Giang Thiên Ca nghi hoặc, nhưng cũng không chần chờ nhiều, rất nghe lời xoay người đi ra cửa.

Việc khác gác lại đã, trước tiên phải lừa lấy thư kiểm điểm từ tay Giang Viện Triều rồi tính tiếp.

Đứng chờ ở cửa, Giang Thiên Ca thầm quyết định: Sau này trước khi nộp bản kiểm điểm, nhất định phải sao lưu lại một bản.

Tuy nhiên, cô cảm thấy đây là lần cuối cùng mình phải viết bản kiểm điểm.

Nhưng, lỡ như... thì sao?

Đợi ở cửa được vài phút, Hoàng Trình Hạo cầm một phong thư lớn đi ra, trên phong bì dùng bút máy viết mấy chữ “Giang Thiên Ca kiểm điểm thư”.

Không biết Giang Viện Triều bị hoa mắt hay cố tình khoe khoang ông ấy có nhiều mực, chữ viết lớn như vậy, sợ người khác không nhìn thấy hay sao?

Giang Thiên Ca vội vàng nhận lấy, lật ngược phong thư, mặt có chữ úp xuống dưới.

Hoàng Trình Hạo đứng bên cạnh lên tiếng giục: “Đồng chí Giang bảo bây giờ cậu mở phong bì ra, lấy bản tư tưởng báo cáo cậu cần, còn bản kiểm điểm phải trả lại cho ông ấy.”

Giang Thiên Ca định mở phong bì ra kiểm tra một chút, nhưng nghe Hoàng Trình Hạo nói vậy, cô liền thôi.

Thứ cô muốn lấy đi chính là bản kiểm điểm, trả lại cho ông ấy làm gì chứ!

“Gấp cái gì, đâu phải vàng, có chạy mất đâu. Tôi về trước đây, hôm nào quay lại đưa ông ấy sau.” Nói xong, Giang Thiên Ca ôm phong thư chuồn thẳng.

Vừa đi vừa đắc ý vì kế hoạch của mình đã thành công, qua mặt được Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca cầm phong thư, vừa ngâm nga bài hát vừa đi về phòng tự học.

Căn cứ quân khu tuy là nơi huấn luyện quân sự là chủ yếu, nhưng ngoài các loại hình huấn luyện thể lực và võ thuật, trong căn cứ còn có phòng học và phòng tự học dành cho mọi người học tập văn hóa.

Phòng học thường được sử dụng để dạy lớp xóa mù chữ và tổ chức các buổi đào tạo lý luận văn hóa.

Phòng tự học thì có nhiều mục đích sử dụng hơn, có người đến đọc sách, có người đến viết thư, cũng có người đến để nghỉ ngơi, tĩnh tâm, và cũng có người đến để viết bản kiểm điểm.

Dù sao thì viết bản kiểm điểm cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, trong phòng tự học, những người ngồi một mình trong góc, vò đầu bứt tai hay cau mày viết lách, thì tám chín phần mười là đang viết bản kiểm điểm.

Giang Thiên Ca nhìn thấy Thiệu Vân, người bạn cùng cảnh ngộ, đang ngồi trong góc cuối cùng.

Giang Thiên Ca đi thẳng về phía Thiệu Vân.

Cảm nhận được có người đang đến gần, Thiệu Vân giả vờ đưa tay che đi nội dung đang viết, ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thiên Ca ngồi xuống bên cạnh Thiệu Vân, liếc nhìn tiến độ của anh, thấy anh mới viết được ba dòng, cô liền mỉm cười, nói nhỏ: “Anh mau viết đi, lát nữa là em đuổi kịp anh ngay đấy.”

Vừa nói, trên mặt cô vừa lộ ra vẻ đắc ý.

Thiệu Vân: “...”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bị phạt viết bản kiểm điểm mà cũng vui vẻ được sao?

Lúc mở phong thư ra, tâm trạng Giang Thiên Ca vẫn rất tốt.

Lấy ra tập giấy dày cộp trong phong bì, tâm trạng Giang Thiên Ca vẫn rất tốt. Cầm xấp giấy nháp trên tay, cô bất giác nghĩ: Hóa ra bản kiểm điểm của mình dày như vậy sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, một suy nghĩ vui vẻ khác lại lóe lên: Nội dung nhiều như vậy, mình có thể sửa chữa, chia nhỏ thành nhiều phần.

Nhưng mà...

Khi mở tờ giấy ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó, nét mặt Giang Thiên Ca lập tức cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-582.html.]

Nội dung cô viết lúc trước đã không cánh mà bay.

Trong phong bì là một xấp giấy trắng tinh!!!

Không.

Cũng không thể nói là giấy trắng.

Ở giữa tờ giấy đầu tiên, có một dòng chữ lớn được viết bằng bút chì:

【 Đồng chí Giang Thiên Ca có tư tưởng giác ngộ cao, hãy viết bản kiểm điểm cho tốt. 】

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca chợt hiểu ra, mình đã bị Giang Viện Triều lừa một vố đau.

Giang Viện Triều rõ ràng có thể từ chối thẳng thừng, vậy mà lại cố tình đưa cho cô một phong bì đựng xấp giấy trắng để trêu chọc cô!

Còn để Hoàng Trình Hạo diễn kịch nữa chứ!

Thật là quá đáng!

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn tờ giấy, ánh mắt như muốn thiêu rụi tờ giấy và cả Giang Viện Triều.

Kìm nén một lúc, Giang Thiên Ca cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô nắm chặt tay, định đi tìm Giang Viện Triều nói chuyện phải trái.

Thiệu Vân kịp thời kéo cô lại. Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Thiệu Vân, ánh mắt đầy tức giận.

Thiệu Vân với vẻ mặt phức tạp, chỉ vào mặt sau tờ giấy.

Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn xuống, trên đó có một dòng chữ nhỏ:

【 Nếu lại đi tìm, số lượng bản kiểm điểm sẽ tăng gấp đôi. 】

“...”

Giang Thiên Ca hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào... Tức c.h.ế.t đi được!!!

“Tôi#% &&%!!...”

May mà đây là phòng tự học, không được nói chuyện lớn tiếng, nếu không Giang Thiên Ca mà hét lên thật thì anh cũng khó xử - nên bịt tai lại hay là giả vờ như không nghe thấy đây?

Ban đầu Giang Thiên Ca còn tự tin nghĩ, hôm nay sẽ giải quyết xong chuyện bản kiểm điểm.

Vậy mà sau khi mở phong bì ra, toàn bộ thời gian và tâm trí của cô đều dành cho việc tức giận, bản kiểm điểm một chữ cũng chưa viết được.

Lục Chính Tây tìm đến nơi, nhìn thấy Giang Thiên Ca đang phồng má hờn dỗi.

Giang Thiên Ca mải mê tức giận, đến mức anh ngồi xuống bên cạnh mà cô cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Lục Chính Tây nhìn sang Thiệu Vân, ánh mắt dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thiệu Vân cảm thấy, tốt nhất là họ không nên xen vào chuyện này.

Bằng không, đợi đến lúc Giang Thiên Ca nguôi giận, nghĩ ra cách phản kháng, nhờ họ giúp đỡ đối phó với Giang Viện Triều, thì họ có nên giúp hay không?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Chính Tây, Thiệu Vân đảo mắt một vòng, trong lòng liền thay đổi chủ ý.

Anh dùng vài dòng ngắn gọn trên giấy để tóm tắt sự việc, đưa cho Lục Chính Tây xem.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Lục Chính Tây: “...”

Loading...