Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 579

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:03:18
Lượt xem: 2

“Sau khi trải qua thảo luận thận trọng và cân nhắc nhiều mặt, chú vốn muốn lấy giáo dục miệng làm chủ. Ha ha, kỳ thật lúc quyết định, trong lòng chú cũng lo lắng, lo lắng thủ đoạn xử phạt nhẹ, sẽ dẫn đến mọi người không coi trọng.”

“Hiện tại thấy thái độ nhận sai của mọi người, cũng biết mọi người vẫn luôn nghĩ lại sai lầm, lo lắng trong lòng chú đã buông xuống không ít.”

Giang Thiên Ca: “...”

Cho nên bản kiểm điểm này hoàn toàn là do cô tự cho là thông minh, làm ra?

Lúc ấy cô thu hồi suy nghĩ ép buộc Lý Quốc Đống mấy ngày trước còn kịp không?

Thứ như kiểm điểm này nên biến mất, nó không cần tồn tại!

Giang Thiên Ca khóc không ra nước mắt.

Nhận nhiệm vụ kiểm điểm tự “chuốc” lấy, lại nghe Trương Kiếm Ba thao thao bất tuyệt giáo dục một phen, sau khi từ trong văn phòng Trương Kiếm Ba đi ra, cả người Giang Thiên Ca đều ỉu xìu, không còn chút sức sống nào.

Cảnh vệ Tiểu Lý đã trở về, nhìn thấy hai người đi ra, anh ta gật đầu, mặt mang ý cười thấp giọng nói: “Đồng chí Trương vẫn là rất dễ nói chuyện phải không?”

“...” Giang Thiên Ca trầm mặc một lát, mới cố gắng nhếch khóe miệng lên, gượng cười gật đầu, “Ha ha, anh nói đúng.”

“Tôi đi trước, không làm phiền anh nữa.”

Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Tiểu Lý.

Vừa rồi không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi. Tiểu Lý hẳn là biết suy nghĩ của Trương Kiếm Ba.

Cũng không thể trách Tiểu Lý không nhắc nhở cô, nhưng tìm một chỗ buồn bực tự kỷ một hồi, vẫn có thể.

Nghe Giang Thiên Ca nhăn mặt, thở dài, giống như trời sắp sập xuống, Thiệu Vân vẻ mặt bất đắc dĩ. Anh an ủi: “Thiên Ca, không có việc gì, viết kiểm điểm, dù sao cũng tốt hơn hình phạt khác.”

Mặc dù là đạo lý này.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-579.html.]

Nhưng, vốn dĩ không cần viết bản kiểm điểm này!

Nếu cô không biết thì thôi, lại còn để cho cô biết!

Cô có lý do rất lớn để nghi ngờ, Giang Viện Triều và Trương Kiếm Ba là cố ý!

Cố tình cô còn không có lý do tìm bọn họ lý luận, chỉ có thể tự mình nuốt quả đắng xuống.

Lòng người hiểm ác à.

Giang Thiên Ca vẽ mấy vòng tròn trong lòng, rủa thầm Giang Viện Triều uống nước lạnh cũng bị nghẹn, ra ngoài thì gặp mưa, bị xối ướt sũng.

Thời tiết ở miền Nam vào mùa này giống như khuôn mặt của một đứa trẻ, thay đổi bất thường. Một giây trước trời quang mây tạnh, một giây sau đã có mưa to như trút nước. Người xui xẻo, mỗi ngày đều có thể bị ướt như chuột lột.

Trong lòng thì thầm khiển trách một phen, Giang Thiên Ca nhìn về phía Thiệu Vân: “Anh Thiệu Vân, em không biết viết kiểm điểm...”

Một câu vẫn chưa nói hết, nhưng ý tứ lại truyền đạt đúng chỗ.

Giang Thiên Ca nhìn thẳng về phía Thiệu Vân, ý tứ chính là: Anh vừa rồi cùng em tranh nhau hăng say như vậy, hiện tại mới là lúc anh gánh vác trách nhiệm.

“...” Thiệu Vân nói: “Em đừng quên, anh cũng muốn viết.”

“Vẫn là anh “tranh thủ” cho em.”

“...” Giang Thiên Ca sờ mũi, không tiếp tục đề cập tới chuyện Thiệu Vân tích cực gánh vác trách nhiệm.

Cũng không phải chột dạ, chủ yếu là ngại bắt nạt Thiệu Vân.

Giang Thiên Ca bắt đầu cân nhắc, không nhờ vả Thiệu Vân, nhờ vả ai đây?

Giang Thiên Ca vừa đi trở về, vừa lôi mối quan hệ của mình ra, suy nghĩ xem ai có thể giúp đỡ cô vào lúc này.

Thật ra, cách làm thuận tiện nhất là tìm nhóm người của đội lập trình. Đội lập trình có mấy chục người, mỗi người một câu, là có thể bao hết kiểm điểm của cô.

Loading...