Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 559

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:04:58
Lượt xem: 14

Giang Thiên Ca dạy dỗ xong thì hùng hổ đi thẳng vào nhà ăn.

Cô định bụng sẽ tự mình tìm một chỗ khuất, không cho Giang Viện Triều và Thiệu Vân tìm thấy, để bọn họ tự kiểm điểm lại, để bọn họ thấy được thái độ kiên quyết và nghiêm túc của cô.

Nhưng quản lý nhà ăn lại quá chu đáo.

Bây giờ đã quá giờ ăn trưa, mọi người đều ăn xong hết rồi.

Quản lý thấy trong nhà ăn không còn ai, ông bèn sắp xếp một bàn tròn cho Trương Kiếm Ba và những người khác, mọi người ngồi cùng một chỗ cho tiện thảo luận.

“Tiểu Giang đến rồi à? Cháu đói chưa? Chờ đồng chí Trương và mọi người đến là có thể ăn rồi.”

Người quản lý mập mạp cười híp mắt, vừa nói vừa nhét vào tay Giang Thiên Ca một ít nấm rán không biết lấy từ đâu ra, “Ăn đi, ngon lắm, lót dạ trước đã.”

Giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Nấm được chiên vàng ruộm, Giang Thiên Ca nhìn thoáng qua, tuy không nhận ra là nấm gì nhưng có thể thấy nấm đã chín rồi.

Giang Thiên Ca không do dự cho nấm vào miệng.

Trước đó Giang Thiên Ca chưa từng nói chuyện với Tư Vụ Trường, cũng không biết Tư Vụ Trường quen biết mình như thế nào, nhưng được Tư Vụ Trường cho đồ ăn, Giang Thiên Ca cũng không giấu diếm gì.

Cô vừa ăn vừa thương lượng với Tư Vụ Trường: “Bạch vụ trưởng, dọn chỗ của tôi đi, tôi gắp chút đồ ăn, một mình tìm một góc ăn.”

Đối diện với biểu cảm nghi ngờ của Bạch vụ trưởng, Giang Thiên Ca vừa nhai xong cây nấm chiên trong miệng liền lộ ra biểu cảm rất có lý: “Tôi hướng nội, nhát gan, ăn cơm cùng các vị lãnh đạo, ngại lắm.”

“...”

Ánh mắt Bạch vụ trưởng phức tạp nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Sau đó nói thẳng: “Lúc trước khi cô đánh Lý Quốc Đống ở quân khu Đông Bắc, tôi cũng ở đó.”

Giang Thiên Ca: “... Đó không gọi là đánh, là tỷ thí, là luận bàn giữa các đồng chí.”

Bạch vụ trưởng mặc kệ Giang Thiên Ca giải thích, mắt híp lại, cười nói: “Vừa rồi ở bên ngoài, cô coi đồng chí Giang và Thiệu Vân như tiểu binh mà huấn luyện, tôi cũng nhìn thấy.”

Vừa rồi bên cạnh bọn Giang Thiên Ca chính là nhà kho, ông vừa vặn đi nhà kho lấy đồ, vừa vặn bắt gặp tiết mục “con gái giáo huấn cha”.

Thật đúng là đừng nói, xem rất đã nghiền.

Giang Thiên Ca: “...”

Bị chứng cứ vô cùng xác thực vạch trần, có chút xấu hổ.

Không biết nói gì, Giang Thiên Ca đảo mắt, liền cười với Bạch vụ trưởng, hỏi: “Uy phong chứ?”

Bạch vụ trưởng: “...”

“Uy phong.” Bạch vụ trưởng giơ ngón tay cái với Giang Thiên Ca.

Vừa rồi có một khắc, trong lòng ông thậm chí còn nghĩ, sau này mình có khả năng giáo huấn cha mình giống như Giang Thiên Ca hay không?

Nhưng vừa mới toát ra ý nghĩ này, liền cảm thấy sau ót có chút phát lạnh, thậm chí cảm thấy bàn tay của cha mình, đã cách không quất đến trên đầu mình rồi.

Bạch vụ trưởng vừa định mở miệng nói gì đó, liền thấy đám người Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều tiến vào, ông nháy mắt ra dấu với Giang Thiên Ca, liền nghênh đón đám người Trương Kiếm Ba.

Giang Thiên Ca nghĩ lại, suy đoán ánh mắt của Bạch vụ trưởng là ý bảo cô giữ bí mật. Hẳn là sợ Giang Viện Triều hay Thiệu Vân, “diệt” miệng ông.

Khi Trương Kiếm Ba ngồi xuống vị trí chủ vị, Giang Thiên Ca chọn một vị trí cách Giang Viện Triều xa một chút rồi ngồi xuống.

Cô vừa ngồi xuống, bên trái đã có một người đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-559.html.]

Ngẩng đầu nhìn, không ngoài dự liệu, là một trong những người vừa rồi cô đã cảnh tỉnh, Thiệu Vân.

Thiệu Vân cười gọi “Thiên Ca”, nói: “Chúng ta ngồi chung nhé.”

Trong giọng nói mang theo lấy lòng.

Mới có bao lâu, có thể kiểm điểm ra cái gì.

Giang Thiên Ca nhìn Thiệu Vân một cái, liền hừ một tiếng quay đầu sang bên trái: “Không muốn ngồi chung với anh, tôi muốn ngồi cùng Lục Chính Tây.”

Giọng điệu đã lên, nhẹ tay nhẹ nhàng cũng đều thất bại. Giang Thiên Ca quyết định, trước khi Thiệu Vân và Giang Viện Triều không tỏ thái độ với cô, đều không cho bọn họ sắc mặt tốt.

Nhìn thấy phản ứng của Giang Thiên Ca, Thiệu Vân đang muốn ngồi xuống thì có chút xấu hổ.

Bên kia vừa mới kéo ghế ra, Lý Quốc Đống muốn ngồi bên trái Giang Thiên Ca, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ.

Thiệu Vân biết Giang Thiên Ca đang giận anh và Giang Viện Triều, câu nói “không muốn ngồi chung với anh”, là nói với anh. Nhưng Lý Quốc Đống không biết.

Hơn nữa, Giang Thiên Ca bởi vì muốn biểu hiện ra tức giận đối với Thiệu Vân, lúc nói chuyện cũng không nhìn anh, mà là quay đầu sang bên trái.

Cái này nhìn qua, giống như là lời Giang Thiên Ca nói với Lý Quốc Đống bên trái.

Lý Quốc Đống sững sờ, nhìn về phía Thiệu Vân bên kia, dùng ánh mắt dò hỏi: Lời này hẳn không phải nói với tôi chứ?

Thiệu Vân trầm mặc một giây, mặt không đỏ, tim không đập cho Lý Quốc Đống một ánh mắt khẳng định: Nói chính là anh.

Lý Quốc Đống lại dùng ánh mắt cầu chứng: Thật sự là tôi sao?

Thiệu Vân cũng lần nữa cho anh ta ánh mắt khẳng định: Phải.

Lý Quốc Đống không nghi ngờ Thiệu Vân.

Trong lòng anh ta rất khó hiểu. Sao đột nhiên Giang Thiên Ca lại có địch ý với anh ta lớn như vậy chứ? Rõ ràng sáng nay, Giang Thiên Ca còn cười cười nói nói với anh ta.

Lý Quốc Đống chưa hiểu rõ, đang định lên tiếng thương lượng với Giang Thiên Ca, Thiệu Vân bên kia đã giành nói trước:

“Lý Quốc Đống, Thiên Ca không muốn ngồi chung với anh, anh dịch sang bên cạnh đi, để Lục Chính Tây ngồi cạnh Thiên Ca.”

Thiệu Vân nói xong, liền đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên phải Giang Thiên Ca. Lời nói rất hợp tình hợp lý, còn thuần thục tự nhiên hơn Giang Viện Triều vừa rồi.

“Nhất mạch tương thừa, trò giỏi hơn thầy”. Không hổ là người Giang Viện Triều từng dẫn dắt.

“Lục Chính Tây, ngồi xuống đi.” Thiệu Vân chỉ vị trí bên trái Giang Thiên Ca, an bài cho Lục Chính Tây vừa đi đến sau lưng Giang Thiên Ca.

Lý Quốc Đống: “...”

Ngồi xuống vị trí cách Giang Thiên Ca một Lục Chính Tây, nhìn Thiệu Vân, trong lòng Lý Quốc Đống đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng, anh ta lại không nói ra được.

Lý Quốc Đống nhíu mày.

Rốt cuộc, vì sao Giang Thiên Ca không muốn ngồi cùng anh ta?

Nhìn Lý Quốc Đống bị Thiệu Vân lừa, Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn Thiệu Vân.

“Lý Quốc Đống vẫn luôn không phục anh, vẫn luôn muốn tìm cơ hội vượt qua anh, chèn ép anh. Thiên Ca, em nhẫn tâm để anh bị lép vắng trước mặt Lý Quốc Đống sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thiệu Vân ghé đầu thấp giọng nói xong, mím môi nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca nghiến răng.

Trước đây không biết, Thiệu Vân vậy mà cũng có thể trà xanh đến vậy.

Học từ ai thế?

Loading...