Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:04:31
Lượt xem: 15

Nhìn thấy Lý Quốc Đống, Dương Xán Như bỗng chột dạ.

Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện mình đã cố ý đưa mật khẩu “Thiên Vương che đất hổ, Giang Thiên Ca giỏi nhất” cho Lý Quốc Đống.

Khi nói chuyện điện thoại, cô dám cãi nhau tay đôi với Lý Quốc Đống, nhưng khi đối mặt trực tiếp, nhìn thấy Lý Quốc Đống cao to như gấu, mặt mũi hung dữ, cô lại sợ hãi.

“Hì hì, đồng chí Lý, chào anh.” Dương Xán Như vừa cười gượng chào hỏi Lý Quốc Đống, vừa chột dạ nắm lấy tay Giang Thiên Ca, trốn sau lưng cô.

Giang Thiên Ca nhận ra Dương Xán Như đang né tránh Lý Quốc Đống, cô lên tiếng cảnh cáo: “Lý Quốc Đống, thu lại biểu cảm của anh đi, đừng dọa bạn tôi.”

“...” Anh ta lớn lên như vậy, biểu cảm cũng chỉ có như vậy, còn muốn thu lại thế nào?

Lý Quốc Đống hít sâu một hơi, nhe răng cười gượng: “Như vậy không dọa người nữa chứ?”

Dương Xán Như rất kinh ngạc khi thấy Lý Quốc Đống nghe lời Giang Thiên Ca như vậy.

Sau khi Lý Quốc Đống bị người khác gọi đi, Dương Xán Như tò mò hỏi Giang Thiên Ca: “Sao bây giờ anh ta lại nghe lời cậu như vậy?”

Trước đây, mỗi khi nhắc đến Giang Thiên Ca, Lý Quốc Đống đều tức giận nghiến răng nghiến lợi, vậy mà bây giờ lại nghe lời cô như vậy, thật đúng là kỳ lạ.

Giang Thiên Ca nhướng mày, cười đắc ý: “Anh ta nói muốn làm đàn em của tôi.”

Dương Xán Như kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Giang Thiên Ca cười thần bí, hỏi: “Sao lúc nãy cậu lại sợ anh ta như vậy?”

Dương Xán Như liền đem chuyện mật khẩu kể lại cho Giang Thiên Ca nghe.

Cô còn cười tranh công hỏi: “Thế nào, Thiên Ca, có phải tôi rất thông minh không? Bây giờ các lãnh đạo của đội đỏ chúng ta đều biết cậu lợi hại cỡ nào!”

Thiên Vương che đất hổ Giang Thiên Ca giỏi nhất?

Giang Thiên Ca: “...”

Cảm ơn nhé.

Bên này vừa nghe Dương Xán Như nói xong, bên kia liền nghe thấy có người gọi mình: “Đồng chí Trương, đồng chí Giang Thiên Ca lợi hại nhất của mọi người đâu? Gọi đến cho chúng tôi xem.”

Giang Thiên Ca đảo mắt một vòng, liền quyết định chuồn trước cho lành.

Cô chắc chắn, nếu như bị bọn họ lôi kéo nói chuyện, e là khó lòng thoát thân.

“Giang Thiên Ca ở...” Nghe thấy trong đám lãnh đạo có người tìm Giang Thiên Ca, Dương Xán Như liền như mình được khen, vui vẻ gọi to, muốn đẩy Giang Thiên Ca qua.

Nhưng cô còn chưa nói hết lời, liền thấy Giang Thiên Ca giống như con thỏ, nhanh như chớp chuồn mất.

Dương Xán Như: “...”

Bên kia, đám người Trương Kiếm Ba, Phương Minh Siêu còn đang túm tụm nói chuyện.

“Đúng rồi, đồng chí Giang Thiên Ca! Còn nữa, lão Trần, đồng chí trong đội cậu ai rành địa hình, gọi tới đây.”

Nghe vậy, Trần Thành Vũ ngơ ngác: “Rành địa hình? Ai vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-547.html.]

Trương Kiếm Ba đã kịp phản ứng, ông cười ha hả: “Các vị, hôm nay mọi người đều từ thao trường về, mấy hôm nay ai cũng mệt mỏi, chúng ta về nghỉ ngơi đã.”

“Muốn làm quen với ai, muốn trao đổi với ai, đợi hội nghị tổng kết hai hôm nữa hẵng làm quen, trao đổi.”

Trương Kiếm Ba cũng tinh quái lắm, biết rõ đám người Phương Minh Siêu bên đội xanh tò mò về diễn biến trong cuộc diễn tập lắm, nhưng ông cứ không tiết lộ gì, cứ để cho bọn họ sốt ruột.

“Ha ha, đi thôi, mọi người về nghỉ ngơi trước đã.”

Nói xong, Trương Kiếm Ba cười ha hả, ông cũng học Giang Thiên Ca, chuồn trước.

“Này...”

“Ha ha, lão Phương, chúng tôi cũng muốn về nghỉ ngơi rồi, mấy hôm nay mệt muốn chết, nói cũng chẳng ra hơi, phải về nghỉ ngơi cho khỏe! Ha ha ha, đi đây!”

Đám người Trần Thành Vũ cũng bắt chước, vừa cười vừa vỗ vai Phương Minh Siêu, Lý Quân rồi bỏ đi.

Đám người Phương Minh Siêu: “...”

Giọng cười của các người muốn đinh tai nhức óc, còn bày đặt nói mệt muốn chết, nói cũng chẳng ra hơi?

Đám người Phương Minh Siêu cạn lời, thấy đám người Trương Kiếm Ba đã đi, bọ họ bèn nhìn sang Giang Viện Triều, người duy nhất còn ở lại: “Lão Giang, ông đừng bắt chước bọn họ, tôi biết ông là người nghiêm túc nhất mà.”

Giang Viện Triều khẽ mỉm cười gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đám người Phương Minh Siêu mong đợi nhìn Giang Viện Triều: “Vậy ông kể cho chúng tôi nghe...”

Giang Viện Triều cười nói: “Các đồng chí, tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

Mọi người: “...”

Đám người Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều bên đội xanh cứ úp úp mở mở, đám người Phương Minh Siêu bên đội đỏ tuy sốt ruột nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành kiên nhẫn chờ đến hội nghị tổng kết sau.

Trên đường cùng quân khu Đông Bắc về khu vực nghỉ ngơi, Phương Minh Siêu thấy Lý Quốc Đống bèn gọi giật lại: “Sao bọn họ nói cậu “hi sinh” rồi không về căn cứ, mấy hôm nay cậu đi đâu thế?”

Lý Quốc Đống vui vẻ nói: “Đồng chí Phương, tôi vẫn luôn ở lại đại bản doanh của đội xanh.”

Phương Minh Siêu liếc Lý Quốc Đống: “Cậu ở lại đó làm gì? Làm phản bội à?”

Lý Quốc Đống lắc đầu: “Không thể nào.”

“Đồng chí Phương, anh biết không, đội xanh có một vũ khí bí mật lợi hại lắm.”

Lý Quốc Đống kích động, vẻ mặt đầy tự hào như thể mình biết chuyện động trời.

Lòng hiếu kỳ vừa được đè xuống của đám người Phương Minh Siêu lại trỗi dậy: “Vũ khí bí mật gì? Cậu biết à? Nói mau!”

Lý Quốc Đống cười hì hì: “Là vũ khí bí mật rất lợi hại, rất ghê gớm, nếu quân khu chúng ta cũng có vũ khí bí mật này thì sau này đánh trận không phải sợ gì nữa!”

“Hì hì, đồng chí Phương, anh rất muốn biết đó là vũ khí bí mật gì đúng không? Nhưng tôi không nói đâu.”

“Đồng chí Phương, tạm biệt, tôi về nghỉ ngơi trước đây.” Nói xong, Lý Quốc Đống xoay người bỏ chạy.

“... Thằng nhóc thối tha!”

Phương Minh Siêu nghiến răng ken két, chỉ muốn cởi giày ném vào đầu Lý Quốc Đống.

Loading...