Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 530
Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:03:24
Lượt xem: 11
Nghe Giang Thiên Ca hỏi vậy, Thiệu Vân liền tận tình chỉ bảo cho cô một số kỹ năng ghi chép nội dung cuộc họp tại hiện trường.
Giang Thiên Ca chăm chú lắng nghe, càng khiến Thiệu Vân tin chắc rằng nhiệm vụ của Giang Thiên Ca là ghi chép nội dung cuộc họp, Thiệu Vân cũng giảng giải càng thêm tỉ mỉ.
Thiệu Vân vừa nói chuyện với Giang Thiên Ca vừa cùng cô đi vào tòa nhà văn phòng.
Ban đầu, Giang Thiên Ca đi song song với Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca đi bên phải, Lục Chính Tây đi bên trái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiệu Vân đi tới từ con đường bên trái.
Nếu theo lẽ thường, anh ta sẽ đứng bên trái Lục Chính Tây. Kể cả khi đang nói chuyện với Giang Thiên Ca, anh ta đi vòng qua, đứng bên phải Giang Thiên Ca sẽ thuận tiện hơn, cũng phù hợp với phong cách trước nay của anh ta hơn.
Nhưng anh ta không làm vậy.
Thiệu Vân trực tiếp chen vào giữa Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca.
Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca vốn đang đi cùng nhau bỗng bị anh ta chen vào.
Giang Thiên Ca không thấy có gì đặc biệt khi Thiệu Vân đứng bên trái mình, cô vẫn chăm chú nghe Thiệu Vân truyền dạy kỹ năng ghi chép nội dung cuộc họp. Kỹ năng thì biết nhiều đâu có hại gì, nghe nhiều một chút cũng tốt.
Chỉ có Lục Chính Tây bước hụt một bước.
Lục Chính Tây: “...”
Lục Chính Tây khó mà tin được, Thiệu Vân chen vào không phải là vì sáng nay anh không nói cho anh ta biết chuyện về đội xe tải của đội lập trình máy tính nên giờ đến trả thù anh.
Dường như nhận ra Lục Chính Tây đang nhìn mình, Thiệu Vân còn quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Lục Chính Tây, sao cậu không đi tiếp? Chân cậu bị đau, hay là bị làm sao à?”
Chưa đợi Lục Chính Tây kịp phản ứng, anh ta đã tự trả lời thay: “Nếu chân cậu không tiện đi lại thì cứ từ từ đi, tôi và Thiên Ca lên trước.”
“Thiên Ca, đi thôi, chúng ta lên trước đi. Lục Chính Tây lớn tuổi rồi, có thể bị loãng xương, chân tay không được nhanh nhẹn, để cậu ta từ từ đi lên.”
Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn chân Lục Chính Tây, sau đó mới nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa Lục Chính Tây và Thiệu Vân.
Nói chính xác hơn là Thiệu Vân đơn phương mỉa mai và nhắm vào Lục Chính Tây.
Sau khi do dự không biết có nên lên tiếng bênh vực Lục Chính Tây hay không, Giang Thiên Ca quyết định an ủi tinh thần Lục Chính Tây bằng cách...ném cho anh một ánh mắt đồng cảm.
Ánh mắt của cô như muốn nói: Em đau lòng cho anh lắm, nhưng anh nhịn đi, em đang có điểm yếu trong tay anh ta, không dám lên tiếng bênh anh đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-530.html.]
...
Trong phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, nhưng các vị lãnh đạo vẫn chưa thấy đâu, những người đã đến đều đang trò chuyện với nhau, Giang Thiên Ca nhân lúc Thiệu Vân bị người khác gọi đi liền dịch đến bên cạnh Lục Chính Tây, tò mò hỏi: “Vừa nãy là sao vậy? Anh chọc giận anh ta à?”
Giang Thiên Ca biết chắc chắn không phải do cô.
Nếu Thiệu Vân lấy thân phận bề trên mà có ý kiến với chuyện Lục Chính Tây và cô yêu nhau, coi Lục Chính Tây như heo ủi chậu cải nhà mình, thì ngay từ hai hôm trước, khi biết chuyện, anh ta đã bắt đầu cho Lục Chính Tây sắc mặt xem rồi.
Vậy mà hai ngày nay, tần suất Thiệu Vân tìm Lục Chính Tây nói chuyện phiếm còn nhiều hơn cả cô. Thậm chí Giang Thiên Ca còn cảm thấy, nếu không phải vì quân nhân có yêu cầu về lời nói và hành động, thì chắc chắn Thiệu Vân và Lục Chính Tây đã khoác vai bá cổ nhau đi đường rồi.
Hai ngày nay vẫn bình thường, tại sao hôm nay thuyền bè lại lật, chắc chắn là có chuyện gì đó chứ không phải vì cô.
Đó cũng là lý do tại sao vừa nãy cô không chút áy náy khi nhìn thấy Lục Chính Tây bị Thiệu Vân “bắt nạt”.
Ân oán Lục Chính Tây gây ra, để cậu ấy tự giải quyết.
Nhìn thấy trong ánh mắt Lục Chính Tây dường như mang theo một tia ủy khuất, Giang Thiên Ca lập tức đổi một cách hỏi khác: “Vì sao anh ấy lại nhằm vào anh như vậy?”
Nghe nói như thế, sắc mặt Lục Chính Tây mới tốt lên không ít.
Con mắt Lục Chính Tây giật giật, nhìn về phía Thiệu Vân, rồi anh cúi đầu thấp giọng nói chuyện với Giang Thiên Ca.
Sắp đến giờ họp, người đến phòng họp cũng càng ngày càng đông, Lục Chính Tây cũng không thao thao bất tuyệt, chỉ đơn giản khái quát vài câu.
Vừa rồi mới bị Thiệu Vân nói móc, cho nên, lúc này nói tốt cho anh ta, che giấu là điều không thể nào.
Giang Thiên Ca cảm thấy, mình rất có tiềm chất làm Bao Thanh Thiên phán án kết thúc kiện cáo cho người ta.
Mặc dù trong lời nói của Lục Chính Tây cho thấy anh không hề sai, nhưng Giang Thiên Ca vẫn nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: “Sáng nay anh ấy lại hỏi anh à?”
“Không phải sáng nay đã biết anh ấy cùng đội với chúng ta rồi sao? Nếu anh ấy muốn biết như vậy, anh có thể dẫn anh ấy đến chỗ chúng ta xem một chút, dù sao lát nữa mọi người cũng phải cùng đi xem, cũng chẳng mất mấy tiếng đồng hồ.”
Bọn họ “ bán tín bán nghi” nhiều ngày như vậy, kỳ thật cũng không sai biệt lắm.
Lục Chính Tây giải thích: “Là do anh ấy quá nóng lòng.”
Giang Thiên Ca: “... Cho nên anh càng cố ý “treo” anh ấy?”
Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca phủ nhận: “Cũng không phải cố ý.”