Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:01:50
Lượt xem: 51

Nghe vậy, Lục Tự Đình ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Đúng vậy chú chín, chú không biết Giang Thiên Ca kia đáng ghét thế nào đâu. Lần trước chúng cháu chèo thuyền ở công viên Bắc Hải, Giang Thiên Ca đột nhiên xông đến mắng Ti Vũ, còn kéo Ti Vũ xuống hồ.”

“Hôm đó anh Năm ở bàn bóng bàn bên kia tức giận như vậy cũng là vì chuyện này.”

“Ti Vũ sợ bố biết được sẽ lo lắng, nên mới không cho chúng cháu nói ra.”

“Thật sao?”

Giọng điệu của Lục Chính Tây rất bình tĩnh, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, Giang Ti Vũ lại vô cớ run sợ. Cô ta gật đầu, cầu xin:

“Lục* Chú chín, chuyện hôm nay chú có thể đừng nói cho bố cháu biết được không? Bố cháu vừa mới về, công việc rất nhiều, cháu không muốn bố phải phân tâm vì chuyện của cháu. Sau này cháu sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói.”

Lục Chính Tây nhìn cô ta thật sâu, sau đó thản nhiên nói: “Tùy cháu.”, rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Lục Chính Tây, Giang Ti Vũ cảm thấy may mắn vì có thể che giấu được Giang Viện Triều. Nhưng đồng thời, trong lòng cô ta cũng dâng lên một nỗi chua xót, bởi sự lạnh nhạt của Lục Chính Tây.

Từ rất sớm đã bắt đầu, cô đã thích Lục Chính Tây. Cô muốn đi đến bên cạnh anh, cùng anh yêu đương, gả cho anh.

Nhưng Lục Chính Tây vẫn luôn coi cô như tiểu bối mà đối đãi, thái độ cũng rất lạnh nhạt.

Trong tầm mắt đã không còn bóng dáng Lục Chính Tây nữa, Giang Ti Vũ thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm thề: Một ngày nào đó.

Một ngày nào đó, cô sẽ đi đến bên cạnh Lục Chính Tây.

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca vẫn luôn chạy đến các nơi dạy mọi người gõ bàn phím, trước tiên đi hết mấy phân bộ quân đội, lại đi các đơn vị bộ khác.

Trước đó, sau khi từ phân bộ quân đội của Lục Chính Tây trở về, cô đã muốn tìm Lục Tự Văn để hỏi thăm tin tức về con gái của Trương Lê Hoa.

Nhưng rất không khéo, Lục Tự Văn không ở Bắc thành, cậu ấy đi Dự thị thăm cha mẹ, phải đến khai giảng mới trở về.

Giang Thiên Ca liền tạm gác chuyện này lại. Còn dài ngày mà, dù sao người cũng chạy không thoát, cô không vội.

Giang Thiên Ca đã mua xe đạp, mấy ngày nay cô đều đạp xe đi các đơn vị.

Nhưng sáng nay trời mưa, đơn vị cần đến lại ở trong nội thành, đi xe buýt cũng tiện, Giang Thiên Ca lười đạp xe.

Lúc buổi sáng ra ngoài, còn chỉ là mưa nhỏ, đợi đến lúc giảng giải xong phải về thì mưa lại đột nhiên lớn lên, xối xả như trút nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-52.html.]

Lúc này đi ra ngoài bắt xe buýt, nhất định là sẽ ướt sũng người.

Giang Thiên Ca nhìn cơn mưa rồi quay trở lại. Nhìn thấy một dãy ghế được đặt ở hành lang bên cạnh, cô liền đi qua.

Tòa nhà văn phòng này, khoảng cách hai tòa nhà trái phải rất gần, chính giữa có một hành lang nối liền hai tòa nhà.

Chỗ Giang Thiên Ca ngồi ngay bên kia hành lang, rất gần với một tòa nhà văn phòng khác.

Giang Thiên Ca ngồi nghe thấy tiếng nói chuyện từ tòa nhà văn phòng đối diện, giọng nói trầm thấp, mơ hồ trong tiếng mưa rơi, Giang Thiên Ca cũng không để ý.

*

Bên trong văn phòng đối diện hành lang, Giang Viện Triều nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Giang Hướng Mai.

Ông Giang sinh tổng cộng bốn con trai hai con gái, Giang Hướng Mai là con út trong nhà.

Bên trên có cha mẹ nuông chiều, các anh chị nhường nhịn, từ nhỏ cô chưa từng trải qua bất cứ ngày tháng khổ sở nào, nên hình thành tính cách đơn giản, hay hờn dỗi.

Khoảng thời gian trước, bà Giang ở nhà muốn sắp xếp việc xem mắt cho Giang Viện Triều. Bên ngoài có người nghe được phong phanh, có ý định, khó tránh khỏi bắt đầu động tâm tư.

Giang Hướng Mai có một người bạn học, bèn tìm đến cô, muốn Giang Hướng Mai giúp đỡ làm mối.

Người bạn học kia lại tặng quà nói lời ngon ngọt, lại gợi lại tình bạn học năm xưa, Giang Hướng Mai không suy nghĩ kỹ, trực tiếp dẫn người ta về nhà.

Giang Viện Triều về đến nhà, lúc nhìn thấy người kia, trực tiếp đen mặt quay người trở về quân đội.

Giang Hướng Mai cảm thấy Giang Viện Triều không nể mặt cô, khiến cô mất mặt trước bạn học. Cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn còn tức giận chuyện này.

Thấy Giang Viện Triều trừng mắt chất vấn, Giang Hướng Mai không chỉ không lùi bước, còn dựa vào cơn tức trong lòng, bất chấp tất cả mà nói:

“Anh ba, anh có thể đừng lúc nào cũng lấy lý lẽ của anh ra để nói chuyện được không, anh cho rằng mình từng ra chiến trường, chức cao vọng trọng thì cái gì anh cũng hiểu, cũng biết hết sao?”

“Con bé nào đó còn nhỏ, học lại một năm, rèn luyện tâm tính? Mấy năm nay anh có nuôi dạy con bé đâu, anh căn bản không biết trong lòng con bé nghĩ gì. Bạn bè cùng trang lứa đều lên đại học, chỉ có một mình con bé phải học lại, trong lòng con bé tủi thân biết nhường nào.”

“Cái gì mà đi đường tắt, cha mẹ đổ m.á.u đổ mồ hôi phấn đấu, không phải là vì để con cái có thể đi đường tắt sao? Mấy năm nay anh lập nhiều công lao như vậy, cống hiến cho đất nước bao nhiêu, xin cho con gái một suất học đại học thì làm sao? Không phải là chuyện nên làm sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh thanh cao, không muốn đi làm, tôi giúp anh làm, có gì sai? Chuyện đã làm xong rồi, bây giờ anh bày ra vẻ mặt chất vấn là muốn làm gì? Muốn lục thân không nhận, tố cáo tôi sao?”

Loading...