Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 519
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:54:42
Lượt xem: 13
Giang Thiên Ca cười rạng rỡ gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng.”
Mọi người đều cười ha hả. Lý Quân nhìn về phía Giang Viện Triều: “Viện Triều, cậu đây đúng là giỏi cả việc nước lẫn việc nhà, bồi dưỡng được nhân tài ưu tú ở cả hai lĩnh vực.”
Lúc trước không nhận ra quan hệ giữa Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca, nhưng bây giờ nhìn hai người đứng cạnh nhau, cùng với thái độ của Giang Viện Triều đối với Giang Thiên Ca, không khó để đoán ra quan hệ cha con giữa hai người.
Lý Quân vỗ vai Giang Viện Triều, giọng nói đầy cảm khái: “Cô con gái này của cậu, không thua kém gì con trai đâu.”
Trước đây, không ít người biết hoàn cảnh của Giang Viện Triều, còn tiếc cho ông ta, chỉ có một đứa con gái, chưa kịp sinh thêm cậu con trai trước khi kế hoạch hóa gia đình.
Bây giờ thì biết rồi, là bọn họ lo bò bò trắng răng.
Một cô con gái của Giang Viện Triều, bằng mấy đứa con trai nhà người ta. Chẳng trách bao nhiêu năm qua, Giang Viện Triều vẫn luôn bình thản như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe Lý Quân nói, Giang Viện Triều cười, gật đầu: “Ừ, con bé đúng là không thua kém gì con trai.”
“...”
Lý Quân nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt phức tạp. Ông ta vốn tưởng rằng, dựa theo hiểu biết của mình về Giang Viện Triều, nghe ông ta nói, Giang Viện Triều nhất định sẽ khiêm tốn.
Kết quả là, Giang Viện Triều lại chẳng hề khiêm tốn mà đồng ý.
... Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca, quả nhiên là người một nhà.
Lương Thiên Phương ở bên cạnh cũng hớn hở phụ họa: “Đúng vậy, không thấy Thiên Ca thắng cả trận đấu võ sao.”
Nhìn Lương Thiên Phương cười đến mức sắp rách cả miệng, khóe mắt Lý Quân giật giật, ông ta cười gượng gạo nói:
“Lão Lương, lần này tôi thua anh là bởi vì tôi không quen biết đồng chí Giang Thiên Ca.”
“Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, tôi cũng không còn gì để nói, đã chơi là phải chịu. Trước đây tôi cũng từng thắng anh, thua một lần cũng chẳng sao, lần sau tôi thắng lại là được.”
Câu “Trước đây tôi cũng từng thắng anh” trong lời nói của Lý Quân là nói về chuyện năm ngoái ông ta đã đánh úp đại bản doanh của Lương Thiên Phương.
Lời này chọc trúng chỗ đau của Lương Thiên Phương, ông ta hừ một tiếng, tức giận nói: “Vậy thì mau chóng chống đẩy một trăm cái đi.”
“Một trăm cái, tôi tự mình đếm cho! Nhanh lên.”
Lương Thiên Phương chỉ tay về phía sau đám người Lý Quân: “Nhìn xem, bọn họ đã bắt đầu làm rồi, mấy người làm lãnh đạo, đừng có mà chơi xấu chứ.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đã có người ném “phiếu hữu nghị” cho Giang Thiên Ca từ lâu, hưng phấn thúc giục người đối diện chống đẩy.
Người của đội lập trình máy tính và Tiêu Phong cũng đều hùa theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-519.html.]
Bọn họ đều nhớ rõ quy tắc mà Giang Thiên Ca vừa nói: Người đặt cược thua phải cõng người thắng làm chống đẩy. Hiện tại bọn họ thắng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để người khác tăng thêm “gánh nặng”.
Cần nhiều người chống đẩy, bên họ ít người cũng không có việc gì, vậy thì thay phiên nhau, cõng một lúc, tranh thủ đến mức khiến mỗi người đều ngột ngạt.
Giang Thiên Ca đứng ở một bên nhìn, chính là đám người Tiêu Phong, chen chúc trong đám người đang nằm sấp trên mặt đất chống đẩy, ngồi trên lưng người này, chỉ chốc lát sau lại ngồi lên lưng người khác, giống như đang chọn ghế.
Thế này vẫn chưa xong, đám người Tiêu Phong vừa chọn “vị trí” ngồi, miệng còn chưa ngừng lại, vẫn luôn lải nhải nói không ngừng.
Mặc dù Giang Thiên Ca không thể nghe rõ đám người Tiêu Phong nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của những người đang chống đẩy kia là biết, chắc chắn không phải là lời lẽ động viên.
Thấy Giang Thiên Ca đang nhìn bọn họ, Tiêu Phong còn hấp tấp chạy tới, mời Giang Thiên Ca gia nhập đội quân “khiêu khích” của mình.
“Thiên Ca, đi nào, cùng đi tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, xem sau này bọn họ còn dám coi thường cậu nữa không!”
Ánh mắt cậu ta quét một vòng trên người Giang Thiên Ca, không đợi Giang Thiên Ca đáp lại, Tiêu Phong lại hỏi: “Cậu nặng đến năm mươi ký không? Cảm giác cậu chẳng nặng gì cả, hay là cậu đi tìm mấy viên gạch nhét vào túi để tăng thêm chút trọng lượng?”
Giang Thiên Ca cạn lời.
Nhìn thấy vẻ hưng phấn trên mặt Tiêu Phong, Giang Thiên Ca nhắc nhở cậu ta: “Đừng quá đáng, nên dừng lại thôi.”
Tiêu Phong gật đầu lung tung: “Biết rồi, biết rồi. Cậu không đến thì thôi vậy, tôi tiếp tục đây.”
Nói xong, Tiêu Phong lại hấp tấp chạy về.
Nhìn bóng dáng “bận rộn” của đám người Tiêu Phong len lỏi trong đám đông, Giang Thiên Ca thở dài trong lòng, hiện tại đám người Tiêu Phong tuy vui vẻ, nhưng chắc cũng đã gây ra không ít “thù hằn” cho quân khu Bắc Thành.
Tình huống thực tế cũng đúng như Giang Thiên Ca nghĩ.
Hiện tại những người của các quân khu khác đang hít đất đều âm thầm thề trong lòng.
Chờ đến lúc diễn tập, nhất định phải đánh cho quân khu Bắc Thành của bọn họ tan tác, khóc lóc thảm thiết, trả thù cho hôm nay cho hả giận!
...
Giang Thiên Ca vừa tìm được một chỗ, ngồi xếp bằng xuống, Dương Xán Như đã đến.
“Đồng chí Giang Thiên Ca, tôi có thể ngồi đây không?”
Giang Thiên Ca nhìn cô ấy một chút, gật đầu: “Ừ. Ngồi đi.”
Cảm nhận được sau khi Dương Xán Như ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, Giang Thiên Ca nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?”
Giang Thiên Ca liếc nhìn biểu cảm của Dương Xán Như, lại đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”