Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 517

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:54:38
Lượt xem: 12

Lý Quốc Đống không ngờ Giang Thiên Ca lại trở mặt nhanh như vậy, tốc độ ra tay cũng nhanh như vậy, nhìn nắm đ.ấ.m đang đánh tới trước mặt, anh ta biến sắc, theo bản năng ngửa ra sau né tránh.

Lúc Lý Quốc Đống đang ngửa ra sau né tránh, Giang Thiên Ca cũng thu nắm đ.ấ.m lại, cô cười hỏi: “Đồng chí Lý, tôi cảm thấy tôi không cần anh nhường đâu, anh cảm thấy thế nào?”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca, sắc mặt Lý Quốc Đống có chút không tốt.

Không cần anh ta nhường, sao không lên tiếng nói trước, làm gì đánh lén?

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, lại che giấu lúng túng kéo kéo quần áo: “Tôi không muốn để người khác nói tôi bắt nạt đồng chí nữ nên mới muốn nhường cô, nếu cô không cần nhường, vậy thì thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Quốc Đống hất cằm nói: “Tôi nhắc nhở cô trước, tôi khí lực lớn, cô chú ý trốn tránh một chút, đừng bị tôi một quyền đập cho bối rối.”

Giang Thiên Ca trả lời anh ta một câu khách sáo giả cười.

Thấy Lý Quốc Đống đã chuẩn bị xong, Giang Thiên Ca ra hiệu bắt đầu, cô ra tay trước, cô chuyên chọn nơi yếu ớt trên người Lý Quốc Đống để tấn công.

Từ khi ông cụ nhà họ Phương trở lại Bắc Thành, ông đã từ từ giao chuyện trong tay cho mấy đứa con trai, bản thân ông chuyên chú suy nghĩ chuyện dưỡng sinh của Trung y.

Bình thường Giang Thiên Ca đến thăm ông cụ nhà họ Phương, không ít lần bị ông kéo đi nhắc tới tầm quan trọng của Dưỡng Sinh Kinh, phổ cập khoa học dưỡng sinh.

Đối với dưỡng sinh kinh của ông cụ nhà họ Phương, Giang Thiên Ca thuộc kiểu “tai trái vào, tai phải ra”, chẳng nhớ được là bao.

Nhưng Giang Thiên Ca cũng không phải là không có thu hoạch gì, cô và một người bạn trung y của ông cụ nhà họ Phương, học được cách nhận biết huyệt vị trên người.

Trong đó, tập trung phân biệt rõ huyệt vị yếu ớt, cảm giác đau đớn mãnh liệt trên cơ thể.

Cô không thể dựa vào sức lực và thể trạng đ.ấ.m Lý Quốc Đống khóc, vậy cô liền “điểm huyệt” anh ta.

Không phải ai cũng nghĩ cô sẽ khóc sao, vậy cô thế nào cũng phải “điểm” cho nước mắt Lý Quốc Đống rơi ra.

Giao thủ mấy chiêu, Lý Quốc Đống liền không thể không thừa nhận, động tác Giang Thiên Ca nhanh nhẹn, xuất chiêu lưu loát, chiêu thức bài bản, đúng là có chút tài năng.

Nhưng anh ta cũng cảm thấy, Giang Thiên Ca tuyệt đối không phải đối thủ của mình. Cho dù chiêu thức động tác của Giang Thiên Ca có bài bản đến đâu, trước mặt anh ta cũng chẳng là gì, anh ta một chưởng liền có thể đánh trả.

Cho đến khi, Giang Thiên Ca thừa lúc anh ta sơ hở, muốn vung nắm đ.ấ.m tới mũi anh ta, lúc anh ta nghiêng người che mũi, Giang Thiên Ca liền hướng vị trí xương sườn trước n.g.ự.c anh ta đánh một quyền.

Một quyền kia nện lên người, đau đến nỗi anh ta suýt nữa nghĩ mình sắp sửa “gặp tổ tiên”.

Nghe tiếng kinh hô xung quanh, Lý Quốc Đống dựa vào ý chí kiên cường không thể mất mặt trước mặt đồng đội, cố nén nước mắt sinh lý muốn trào ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-517.html.]

Nhưng anh ta có thể nhịn, Giang Thiên Ca lại không dừng lại.

Giang Thiên Ca cứ như nhắm trúng mục tiêu, tìm được là đánh vào chỗ xương sườn cuối cùng trên n.g.ự.c Lý Quốc Đống.

Giang Viện Triều và Lục Chính Tây, lúc Giang Thiên Ca lần đầu tiên đánh vào xương sườn trước n.g.ự.c Lý Quốc Đống, đã hiểu ý cô. Khóe miệng hai người họ đều khẽ nhếch lên.

Triệu Vân Siêu cũng cảm thấy mình nhìn ra điều gì đó, ông ta nhìn về phía Giang Viện Triều, sau đó như chợt tỉnh ngộ hỏi: “Lão Giang, có phải chúng ta cũng không nhất định phải chống đẩy không? Có phải lúc nãy anh đã biết Thiên Ca không nhất định sẽ thua?”

Giang Viện Triều gật đầu, “Ừ.”

“Chúng ta đứng ở đây, chẳng phải đều tin tưởng con bé sẽ thắng sao?”

Giang Viện Triều khẽ mỉm cười, giọng điệu rất đương nhiên.

Triệu Vân Siêu: “...”

Lương Thiên Phương: “...”

Thiệu Vân: “...”

“...”

“Được lắm, được lắm, Giang Viện Triều!” Lương Thiên Phương nghiến răng nghiến lợi: “Hai cha con nhà anh, đúng là ghê gớm!”

Vừa rồi, ông ta đã nghĩ đến việc mình sẽ mất mặt như thế nào, sau này sẽ bị người ta chê cười ra sao, trong đầu đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần.

Rõ ràng Giang Viện Triều biết Giang Thiên Ca không nhất định sẽ thua, rõ ràng biết trong lòng ông ta đang lo lắng điều gì, vậy mà không thèm nhắc nhở một tiếng!

Giang Viện Triều, anh được lắm!

Nghiến răng xong, Lương Thiên Phương liền cười lớn.

Giang Thiên Ca, con bé giỏi lắm!

Ông ta nhìn về phía đám người đông nghịt đối diện, nghĩ đến sau khi Giang Thiên Ca thắng, dáng vẻ kinh ngạc của bọn họ, nghĩ đến lát nữa bọn họ nằm sấp trên mặt đất chống đẩy, trên mặt ông ta như nở hoa.

Ông ta thậm chí còn bắt đầu nghĩ, lát nữa có nên chọn một người may mắn nào đó, để người đó cõng ông ta ngồi xổm không.

Năm ngoái khi diễn tập giao đấu, Lý Quân của quân khu tỉnh Quảng đã dẫn người đánh úp đại bản doanh của ông ta, một tiếng trước, Lý Quân còn lấy chuyện này ra khoe khoang trước mặt ông ta, ông ta có thể nhân cơ hội này để trả thù...

Bên cạnh, nam sinh đội lập trình máy tính tiến đến trước mặt Lục Chính Tây thỉnh giáo: “Đội trưởng Lục, chỗ huấn luyện viên Giang đánh có gì đặc biệt sao?”

Loading...