Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 471

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:10:56
Lượt xem: 8

Giang Viện Triều vừa theo lời Phương Đức Âm xới đất cho hoa, vừa đáp: “Đang nói chuyện với Tiểu Hoàng ở ngoài ngõ.”

Sau khi giới thiệu sơ lược về thân phận của Hoàng Trình Hạo cho Phương Đức Âm, Giang Viện Triều ghé sát vào tai Phương Đức Âm, nhỏ giọng hỏi: “Em nói gì với Thiên Ca thế?”

“Hả?” Phương Đức Âm nghi hoặc nhìn Giang Viện Triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong mắt Giang Viện Triều ánh lên ý cười, ông lại cúi người ghé sát vào Phương Đức Âm, nhỏ giọng nói: “Sáng nay...”

Giang Viện Triều vừa mở miệng, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cả Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều nghe ra đây là tiếng bước chân của Giang Thiên Ca. Nhận ra khoảng cách giữa mình và Giang Viện Triều rất gần, Phương Đức Âm vội vàng đẩy Giang Viện Triều ra, sau đó mới xoay người nhìn Giang Thiên Ca, mỉm cười hỏi: “Sao con chạy gấp vậy?”

Bị Phương Đức Âm đẩy ra, Giang Viện Triều đưa tay sờ mũi, trong lòng thầm nhủ sao Giang Thiên Ca lại vào nhà nhanh vậy.

Tuy trong lòng đang lẩm bẩm vì Giang Thiên Ca đã phá hỏng không gian riêng của ông và Phương Đức Âm, nhưng trên mặt Giang Viện Triều vẫn không quên mình là một người cha tốt.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca chạy đến mức thở hổn hển, Giang Viện Triều liền cười trêu: “Trời nóng thế này mà chạy gấp gáp như vậy, là muốn để số dưa hấu và kem con mua phát huy hết tác dụng sao?”

Đối với con người mà nói, thức ăn sẽ phát huy tác dụng lớn nhất vào lúc đói nhất.

Tương tự như vậy, dưa hấu và kem lạnh sẽ phát huy tối đa tác dụng giải nhiệt, giải khát vào lúc nóng nhất, khát nhất.

Nhưng người bình thường, đều sẽ không vì muốn trải nghiệm hiệu quả giải nhiệt, tiêu khát tuyệt vời nhất của dưa hấu mà cố ý để bản thân vừa nóng vừa khát.

Giang Viện Triều trêu chọc Giang Thiên Ca, thấy chỉ có một mình cô chạy vào, bèn hỏi: “Sao chỉ có mình con vào, Tiểu Hoàng đâu?”.

Giang Thiên Ca không trả lời Phương Đức Âm, cũng không đáp lại lời Giang Viện Triều, cô chỉ đứng im tại chỗ, nhìn thẳng về phía Giang Viện Triều.

Nhìn Giang Viện Triều, trong đầu Giang Thiên Ca hiện lên rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều lời muốn nói ra miệng, nhưng cuối cùng đều hóa thành hư không.

Thật ra Giang Thiên Ca muốn hỏi Giang Viện Triều, hỏi ông có phải là người đã cứu mình ở kiếp trước hay không.

Nhưng cô biết, Giang Viện Triều không có ký ức của kiếp trước, ông không thể trả lời câu hỏi của cô.

Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến, Giang Viện Triều có thể là ân nhân, là bác của mình ở kiếp trước.

Vừa rồi, sau khi ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu, trong lòng cô trào dâng nhiều cảm xúc lẫn lộn, nào là kinh hãi, vui sướng, kích động, đồng thời cũng có lo lắng, thấp thỏm, hoài nghi.

Cô hoài nghi có phải mình suy nghĩ nhiều rồi hay không, lo lắng có phải mình nhận nhầm người hay không...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-471.html.]

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều phát hiện sự khác thường của Giang Thiên Ca.

Giang Viện Triều tay dài, chân dài, sải bước đi nhanh, chỉ hai, ba bước đã đi tới trước mặt Giang Thiên Ca, ông đưa tay lên trán cô dò xét, cau mày hỏi: “Thiên Ca, bây giờ con cảm thấy thế nào? Có thấy choáng váng không?”.

Giang Viện Triều lo lắng Giang Thiên Ca bị say nắng.

Mặc dù thời tiết bây giờ còn chưa đến lúc nóng nhất, nhưng nếu không chú ý, cũng sẽ bị say nắng.

“Thiên Ca?”.

Thấy Giang Thiên Ca vẫn không nói gì, vẻ mặt ngơ ngẩn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, có vẻ như có triệu chứng say nắng, Giang Viện Triều càng nhíu chặt lông mày hơn.

“Chị Cao, phiền chị lấy giúp tôi chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí”.

Nói với ra phía phòng khách một tiếng, Giang Viện Triều định dìu Giang Thiên Ca vào phòng: “Thiên Ca, có lẽ con bị say nắng rồi, vào nhà uống thuốc trước, uống thuốc xong chúng ta đến bệnh viện khám”.

Hiện tại mọi người làm việc, phần lớn là ở ngoài trời, dễ bị nắng chiếu vào, tình trạng say nắng cũng thường thấy hơn so với mấy chục năm sau.

Mọi người cũng sẽ không cảm thấy bị say nắng là chuyện cần phải đến bệnh viện, bị say nắng thì tự mình tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một lát, nặng hơn thì uống một chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí, hầu như không ai đến bệnh viện.

Nhưng chuyện xảy ra với Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều lại cảm thấy rất cần thiết phải đến bệnh viện một chuyến.

Phương Đức Âm mặt mày tái mét, lo lắng nhìn Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, ngoan nào, nghe lời mẹ, vào nhà uống thuốc trước...”.

Giang Thiên Ca hoàn hồn, hai tay cô nắm lấy cánh tay Giang Viện Triều, cười trấn an Phương Đức Âm bên cạnh: “Mẹ, con không sao, không bị say nắng, mẹ đừng lo lắng”.

Giang Viện Triều nhíu mày: “Không say nắng cũng phải uống một chút dầu gió Hoắc Hương Chính Khí”.

Cao Kim Lan đã lấy dầu gió Hoắc Hương Chính Khí ra.

Cao Kim Lan biết Giang Thiên Ca không thích uống dầu gió Hoắc Hương Chính Khí, nhưng bị bệnh rồi thì không thể không thích mà không uống được.

Nghe Giang Viện Triều nói, Cao Kim Lan cũng không đợi Giang Thiên Ca phản ứng, mở nắp chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí ra liền đổ vào miệng cô.

“Bọn trẻ các con đều thấy dầu gió Hoắc Hương Chính Khí có vị đắng, khó uống, nhưng công dụng của nó rất lớn, Thiên Ca ngoan nào, nuốt hết thuốc đi”.

Cao Kim Lan nhanh chóng đổ cả chai dầu gió Hoắc Hương Chính Khí vào miệng Giang Thiên Ca, một tay giữ cằm cô, đề phòng cô phun thuốc ra, vừa cau mày lẩm bẩm.

“...”.

Loading...