Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:06:24
Lượt xem: 9
Sau khi Lý Kính Vĩ rời đi, Giang Thiên Ca cũng lắc lư xe đạp, về nhà.
Lúc cô về đến nhà, Phương Đức Âm đã về, Giang Viễn Triều vẫn chưa thấy đâu.
Phương Đức Âm đang dẫn Cao Kim Lan dọn dẹp phòng cho khách.
Căn phòng bọn họ đang dọn dẹp là để cho cảnh vệ của Giang Viễn Triều ở. Trước đây Trịnh Văn Hoa, Trần Thừa Phong đều từng ở đây.
Bây giờ dọn dẹp là để cho cảnh vệ mới của Giang Viễn Triều đến ở.
Hôm nay cảnh vệ mới của Giang Viễn Triều sẽ chính thức nhậm chức.
Giang Thiên Ca rảnh rỗi cũng đi tới, muốn xem có cần cô giúp gì không, nhưng cô còn chưa bước vào đã bị Cao Kim Lan đẩy ra ngoài: “Thiên Ca, việc này không cần con nhúng tay, con ra ngoài chơi đi, ngoan nào.”
Giọng điệu y như đang dỗ dành trẻ con.
Giang Thiên Ca vừa định phản bác hai câu thì nhìn thấy Phương Đức Âm đứng ngơ ngác trong phòng, định cầm giẻ lau bàn thì lập tức bị Cao Kim Lan cướp mất, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Nhìn dáng vẻ của Phương Đức Âm, có vẻ như Cao Kim Lan không cho cô động tay vào việc gì, chỉ để cô đứng nhìn, làm giám sát.
Chắc là Cao Kim Lan cảm thấy Phương Đức Âm là nữ chủ nhân, đuổi bà ấy ra ngoài thì không hay lắm. Nếu không, có lẽ Phương Đức Âm cũng sẽ bị bà ấy đẩy ra ngoài.
Giang Thiên Ca nháy mắt với Phương Đức Âm, sau đó nghe lời Cao Kim Lan lui ra ngoài: “Vâng ạ, vậy con ra ngoài dạo một lát.”
“Mẹ, dì Cao, con ra đầu ngõ mua kem đây, hai người muốn ăn vị gì ạ?”
Ở đầu ngõ có một tiệm tạp hóa bán kem. Lúc nãy về đến nhà, Giang Thiên Ca không muốn ăn kem lắm nên đã không mua.
Nhưng lúc này, nghe tiếng ve sầu kêu râm ran bên ngoài, cảm nhận được bầu không khí oi bức của mùa hè, cô lại muốn mua vài cây kem về ăn, nếu có thêm một quả dưa hấu ướp lạnh nữa thì còn gì bằng!
Nghĩ vậy, Giang Thiên Ca cũng chẳng đợi Phương Đức Âm và Cao Kim Lan trả lời, cô hớn hở chạy ra khỏi cửa, trèo lên chiếc xe đạp lúc nãy không dắt vào nhà, sau đó đạp xe ra đầu ngõ.
Giang Thiên Ca đạp xe đi dạo một vòng, đến chỗ rẽ thì nhìn thấy một ông lão đang gánh dưa hấu ra bán.
Bây giờ việc buôn bán đã được tự do, rất nhiều người sống ở nông thôn đã quen với việc mang những thứ dư thừa trong nhà ra thành phố bán lấy tiền.
Trong sọt của ông lão, quả dưa hấu nào cũng không to lắm, chỉ tầm bằng quả bóng đá. Dưa hấu rất tươi, chắc là mới hái sáng nay. Giang Thiên Ca hào phóng mua hết ba quả.
Như vậy, ba người nhà cô, thêm dì Cao và anh cảnh vệ mới của Giang Viễn Triều nữa là năm người, mỗi người sẽ được nửa quả dưa hấu, tha hồ mà ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-467.html.]
Mua dưa hấu xong, Giang Thiên Ca quay lại tiệm tạp hóa mua kem. Cô mua rất nhiều vị, trong nhà có tủ lạnh, ăn không hết có thể để dành, mấy hôm nữa ăn tiếp.
Nhìn thấy tiệm tạp hóa có bán quạt mo, Giang Thiên Ca động lòng, liền mua luôn hai cái.
Vừa ăn dưa hấu, kem, vừa phe phẩy quạt mo, đúng là không còn gì “mùa hè” hơn!
Giang Thiên Ca còn mua thêm một số thứ khác, chất đầy cả giỏ xe, ghi đông và yên sau mới chịu vòng xe về nhà.
Còn chưa đến cửa, từ xa Giang Thiên Ca đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep đậu trước cửa nhà mình. Là xe của Giang Viễn Triều. Xem ra ông ấy cũng vừa mới về.
Giang Thiên Ca định lên tiếng gọi Giang Viễn Triều, bảo ông ấy đợi cô một lát, giúp cô xách đồ.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy một bóng người khác bước xuống từ xe.
Giang Thiên Ca ngẩn người, có chút không chắc chắn gọi: “Hoàng Trình Hạo?”
Nghe thấy tiếng gọi, Hoàng Trình Hạo quay đầu lại.
Nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh ngạc nhiên trợn to mắt.
Vì quá bất ngờ, Hoàng Trình Hạo không kịp suy nghĩ, buột miệng gọi: “Đại ca!”
Giang Thiên Ca lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô mở to mắt: “Hoàng Trình Hạo! Lão nhị! Thật sự là cậu sao? Sao cậu lại ở đây?”
Nhìn trang phục của Hoàng Trình Hạo lúc này, là bộ quân phục giống hệt bọn Trịnh Văn Hoa trước đây.
Chẳng lẽ Hoàng Trình Hạo đã đến bên cạnh chú ân nhân của cô làm cảnh vệ rồi?
Trong lòng Giang Thiên Ca dâng lên một tia mong đợi và hưng phấn, cô nhìn vào trong xe.
Vào thời kỳ chiến tranh trước đây, các vị lãnh đạo cấp cao thường có cảnh vệ đi theo bảo vệ.
Vừa là vì muốn bảo vệ sự an toàn cho các vị lãnh đạo trong những trường hợp nguy hiểm, cũng là để chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt thường ngày cho họ trong lúc bận rộn.
Bây giờ là thời bình, không cần phải ra chiến trường, nguy hiểm phải đối mặt cũng ít hơn so với trước kia. Thế nhưng, nhiệm vụ của người cảnh vệ vẫn không hề thay đổi.
Để thuận tiện cho công việc, người cảnh vệ hầu như túc trực 24/24 bên cạnh các vị lãnh đạo, luôn trong tư thế sẵn sàng nhận lệnh.
Hoàng Trình Hạo mới nhậm chức cảnh vệ chưa lâu, để nhanh chóng thích ứng với công việc, có được sự tín nhiệm của lãnh đạo, chắc chắn anh sẽ càng thêm thận trọng, không thể tự ý rời khỏi vị trí được.