Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 452

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:05:39
Lượt xem: 6

Lúc đầu, ông còn rất hào hứng, cảm thấy mình nhất định có thể nghĩ ra một cái tên vừa hay vừa ý nghĩa, không bị trùng lặp, cho dù mấy chục năm sau người ta nghe thấy vẫn phải tấm tắc khen ngợi.

Nhưng ngày qua ngày, cái tên ưng ý thì chưa thấy đâu, chỉ thấy tóc ông ngày càng bạc thêm.

Ban đầu, vì đã trót mạnh miệng hứa với Giang Thiên Ca là nhất định sẽ đặt cho được một cái tên thật hay, nên ông vẫn cố gắng giấu cô chuyện mình vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào ưng ý.

Nhưng hiện tại ngày nào ông cũng bị chuyện này giày vò đến mất ăn mất ngủ.

Hơn nữa, cũng sắp đến hạn chót mà Vương Quang Quý đưa ra rồi, nếu ông còn không nghĩ ra thì sẽ không kịp mất. Ông nội bất đắc dĩ đành phải nói thật với Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy hàng lông mày nhíu chặt của ông, Giang Thiên Ca vừa buồn cười vừa thương, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Bởi vì cô biết bản thân mình rất hay do dự khi phải đặt ra một cái tên mang ý nghĩa đặc biệt như vậy. Lần trước khi giao việc này cho ông nội, cô cũng đã từng nghĩ liệu ông nội có giống mình hay không, có phải cũng sẽ do dự, không quyết định được.

Cho nên, lúc trước cô đã hỏi ông nội rất nhiều lần về tiến độ đặt tên, cô nghĩ nếu ông cũng do dự giống cô thì hai người sẽ cùng nhau nghĩ, hai người cùng thương lượng với nhau còn hơn là để một mình ông phải lo lắng.

Nhưng mỗi lần cô hỏi thì ông nội đều tỏ ra rất bình tĩnh, tự tin.

Vì ông luôn tỏ ra rất tự tin như vậy, lại còn thao thao bất tuyệt nói cho cô nghe phải chọn tên từ những bài thơ, bài văn nào, nên Giang Thiên Ca cứ nghĩ là ông rất tự tin.

Ai ngờ đâu ông lại ra nông nỗi này.

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nheo của ông, Giang Thiên Ca vốn định trêu ông thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy hốc mắt hơi trũng xuống của ông, cuối cùng cô đành nuốt lời trêu chọc vào trong.

Haizz, cái ông già này, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân mà.

“Được rồi, để cháu xem thử, ông ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi ạ.” Lúc nãy vì muốn tiện cho việc tìm sách nên ông nội đã dọn hết ghế xung quanh bàn đi, ông thì đứng xem sách.

Giang Thiên Ca kéo một cái ghế đến cho ông nội, đợi ông ngồi xuống rồi mới xem nội dung trong sổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông nội đã đặt rất nhiều cái tên, viết đầy mấy trang giấy, nào là 【Hoa Hạ】, 【Cải Cách】, 【Giao Long】, 【Viễn Chinh】, 【Vượt Trội】...

Mỗi một cái tên, ông đều ghi chú thích rõ ràng ý nghĩa bên cạnh.

Giang Thiên Ca cảm thấy những cái tên này đều rất bình thường.

Nhưng mà...

【Bắt Rùa】?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-452.html.]

Khóe mắt Giang Thiên Ca giật giật.

Từ “Bắt Rùa”, dùng để đặt tên cho ngư lôi, cũng không thể nói là không phù hợp, thậm chí ở một mức độ nào đó, nó còn phù hợp hơn những cái tên còn lại rất nhiều, nhưng mà...

“Ông nội, cái tên Bắt Rùa này, mình bỏ qua được không ạ?” Giang Thiên Ca thương lượng.

Tuy hiện tại cô vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào phù hợp, nhưng cô có thể thử loại trừ theo hướng ngược lại, loại bỏ những cái tên nghe không phù hợp trước.

Ông nội nhíu mày: “Cái tên “Bắt Rùa” này ông lấy từ câu thơ “Lên chín tầng trời hái sao, xuống năm đại dương bắt rùa”, ông rất thích câu thơ này. Hơn nữa, đây là thơ của vị lãnh tụ vĩ đại, dùng để đặt tên cũng rất thích hợp.”

“Hay là, cứ giữ lại cái tên này đã?”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Vậy... hay là mình dùng cái tên 【Hái Sao】 đi?”

Ông nội lại nhíu mày, ông nhìn Giang Thiên Ca với vẻ mặt nghi hoặc: “Đồ dùng để thả xuống biển mà lại đặt tên là Hái Sao? Xuống biển để hái sao à?”

Giang Thiên Ca: “...”

Cũng đúng.

So với cái tên 【Hái Sao】 thì cái tên 【Bắt Rùa】 nghe vẫn ổn hơn.

Giang Thiên Ca sờ mũi, cười ngượng ngùng: “Vậy mình xem cái khác đi, xem cái khác...”

Sau đó, hai ông cháu lại tiếp tục chụm đầu vào bàn bạc chuyện đặt tên.

Nhưng thời gian trôi qua, mãi đến khi mọi người trong nhà lần lượt đi làm về, Giang Thiên Ca và ông nội đã thảo luận đến mức miệng lưỡi khô rát mà vẫn chưa chọn được cái tên nào ưng ý.

Không chỉ có vậy, hai ông cháu còn giận dỗi nhau.

Giang Hướng Mai và Phương Đức Âm vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Giang Thiên Ca và ông nội mỗi người ngồi một góc trên ghế sofa, cách nhau rất xa, hai người đều mím môi, cụp mắt xuống, không ai nhìn ai, cũng không ai nói câu nào.

Giang Hướng Mai cảm thấy rất kỳ lạ.

Trước đây, ông nội thường xuyên bênh vực Giang Thiên Ca, mắng mỏ cô, ông rất tốt với Giang Thiên Ca, còn tốt hơn cả con gái ruột là cô.

Giang Thiên Ca cũng rất hay làm nũng, dỗ dành ông nội, hai ông cháu rất thân thiết với nhau, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ mới là ông cháu ruột.

Tuy hiện tại Giang Hướng Mai đã thay đổi, cô biết những chuyện lúc trước là do cô sai, không thể trách Giang Thiên Ca được.

Nhưng có lẽ bởi vì mối quan hệ giữa cô và Giang Thiên Ca là từ “oan gia” chuyển thành người nhà, nên hiện tại tâm lý của Giang Hướng Mai đối với Giang Thiên Ca có phần phức tạp.

Loading...