Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:05:31
Lượt xem: 18

Tóm lại, dưới sự phối hợp của nhiều yếu tố, hiệu quả học tập của đội lập trình đột nhiên tăng mạnh, vượt xa dự kỳ của Giang Thiên Ca.

Thậm chí, vì họ quá mức hiểu chuyện, còn khiến Giang Thiên Ca có thêm một chút phiền não nho nhỏ.

Hôm nay, vừa bước vào phòng huấn luyện, Giang Thiên Ca đã nhíu mày, cảm thấy không khí trong phòng thật nóng bức, ngột ngạt. Ban đầu, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là do trời nóng, người trong phòng lại đông.

Cô bèn bảo mọi người mở cửa sổ cho thông thoáng.

Giang Thiên Ca thậm chí còn nghĩ, bây giờ đã là tháng năm, thời tiết ngày càng nóng, đợi ngày mai Trương Kiếm Ba họp về, phải bàn bạc với ông về việc lắp điều hòa cho phòng huấn luyện.

Thế nhưng, sang đến ngày thứ hai, Giang Thiên Ca phát hiện, mùi trong phòng huấn luyện không những không tan đi mà còn nồng nặc hơn.

Cô dừng lại một lát, cau mày, đảo mắt nhìn mọi người trong phòng.

Từ khi bắt đầu huấn luyện, tất cả đều mặc đồng phục, trên là áo ngắn tay màu xanh quân đội.

Để tiện thay giặt, khi phát quân phục, hậu cần đã phát cho mỗi người hai ba bộ giống nhau.

Vì mọi người ngày nào cũng mặc giống nhau nên trước đây, Giang Thiên Ca cũng không để ý nhiều lắm.

Nhưng bây giờ, khi quan sát kỹ hơn, nhất là mấy nam học viên, Giang Thiên Ca phát hiện quần áo trên người họ nhăn nhúm, xộc xệch...

“Tằng Hữu Quân, La Bình An, Tiêu Phong, hôm qua ba người không tắm rửa, thay quần áo à?”

Ba người bị gọi tên, đầu tiên là sững người, sau đó nhìn thấy hàng lông mày nhíu cao của Giang Thiên Ca và vẻ ghét bỏ không hề che giấu trong mắt cô, ba người đều đỏ mặt.

Những người khác thấy vậy, không ít người vội rụt cổ, giảm bớt sự tồn tại, sợ người tiếp theo bị gọi tên là mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn phản ứng của mọi người, Giang Thiên Ca còn gì mà không hiểu.

Cô cảm thấy đầu mình đầy vạch đen.

Vốn định bước lại gần hơn nhưng nhìn thấy hơn chục người đều cúi đầu đầy chột dạ, Giang Thiên Ca vội vàng lùi lại mấy bước. Theo mùi hương hôm qua cô ngửi được thì những người này, ít nhất, chắc chắn là hai ngày rồi chưa thay quần áo.

Bây giờ đã là cuối tháng năm, sắp sang tháng sáu, đang giữa mùa hè, nam sinh lại hay ra mồ hôi, nghĩ đến mùi mồ hôi đó...

Giang Thiên Ca nói: “Ai tối qua chưa thay quần áo thì bây giờ, lập tức, về ký túc tắm rửa, thay quần áo ngay!”

Tiêu Phong nhìn những người trong nhóm, vẻ mặt khó xử, định thương lượng với Giang Thiên Ca: “Hay là... chờ đến tối... à không, chờ đến trưa chúng em về thay được không? Bây giờ không có thời gian.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-449.html.]

Lần thi trước, nhóm của anh bị điểm thấp nhất. Nghĩ đến việc phải gõ cửa từng phòng lãnh đạo để báo cáo kết quả, anh lại thấy xấu hổ vô cùng.

Không hiểu sao bình thường, các vị lãnh đạo thường xuyên phải đi công tác, họp hành hoặc bận những việc khác, không có ở văn phòng, vậy mà mỗi lần nhóm anh có kết quả thi là y như rằng, mọi người đều ngồi ngay ngắn trong văn phòng, còn đều hơn cả bánh xe.

Anh nghi ngờ không biết có phải các vị lãnh đạo cố tình hay không?

Sau khi đi một vòng các phòng lãnh đạo báo cáo kết quả xong, cả nhóm anh đều tự nhủ phải cố gắng hết sức để thoát khỏi vị trí thấp nhất bảng xếp hạng.

Họ không tắm rửa, thay quần áo không phải vì lười mà là vì không có thời gian.

Bây giờ, ăn ngủ còn không có thời gian, lấy đâu ra thời gian tắm rửa, thay quần áo. Hơn nữa, bản thân anh thấy cũng có mùi gì đâu.

Nghĩ đến hai ngày nữa lại thi, Tiêu Phong đảo mắt, cười hì hì, định nịnh Giang Thiên Ca: “Thiên Ca...”

Giang Thiên Ca liếc xéo Tiêu Phong với vẻ ghét bỏ, không cho anh lại gần rồi cảnh cáo mọi người: “Sau này, nếu tôi phát hiện ai quá một ngày không thay quần áo thì sẽ trừ điểm thi của cả nhóm.”

Một số người khác cũng định học theo Tiêu Phong, mặc cả với Giang Thiên Ca, nhưng nghe cô nói xong, họ nhìn đồng đội, rồi rất ăn ý chạy ra ngoài. Xem ra là chạy về ký túc xá để xí chỗ trong phòng tắm.

Chỉ trong chớp mắt, phòng huấn luyện đã vơi đi gần một nửa, chỉ còn lại lác đác vài nam sinh với các bạn nữ.

Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn những nam sinh còn lại, ánh mắt dừng trên người Lục Chính Tây hai giây.

Một lúc sau, giả vờ như vô tình, cô chắp tay sau lưng, đi đến bên cạnh Lục Chính Tây, nhân lúc mọi người không để ý, nghiêng người, đưa mũi ngửi thử quần áo anh.

Ngửi xong, cô nhăn mũi, nín thở, mở to mắt nhìn Lục Chính Tây với vẻ không thể tin nổi và trách cứ.

Lục Chính Tây: “...”

Hiểu ý Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây bất đắc dĩ nhìn cô. Trong phòng vẫn còn nhiều người nên anh không tiện giải thích, bèn cầm cuốn sổ bên cạnh, lật đến trang trắng, dùng bút máy viết nhanh:

“Anh ngày nào cũng tắm, mùi trên người là do bị ám đấy.”

Giang Thiên Ca nghi ngờ nhìn Lục Chính Tây, không tin lắm. Cô cầm bút viết tiếp vào dòng dưới:

“Thật không? Nếu anh chưa tắm thì nhân lúc mọi người chưa phát hiện, tranh thủ về tắm đi. Em đánh lạc hướng cho!”

Trong phòng vẫn còn Trần Tuệ Viên và những bạn nữ khác, nếu bây giờ Lục Chính Tây đi ra ngoài, chắc chắn họ sẽ đoán được anh đi đâu.

Giang Thiên Ca cảm thấy, tuy cô rất ghét bỏ thói bẩn, không chịu tắm rửa, thay quần áo của Lục Chính Tây, nhưng trước mặt mọi người, cô vẫn phải giữ thể diện cho anh.

Loading...