Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:05:29
Lượt xem: 22

2Giang Thiên Ca gật đầu: “Đúng vậy. Làm theo những thứ ghi trên này. Nhanh lên, tốt nhất ngày mai có thể làm xong.”

“... Được.” Vu Minh Kiến cầm tờ giấy rời đi với vẻ mặt phức tạp.

Ngày hôm sau, trên bốn bức tường của phòng huấn luyện, treo đầy băng rôn.

“Chỉ cần học không chết, thì cứ học tới chết!”

“Thà rằng tự ép c.h.ế.t mình, cũng phải hơn c.h.ế.t người khác!”

“Mỗi ngày học thêm một giây, Hoa Hạ tiến bộ một bước dài!”

“Vượt qua Liên Xô, đuổi kịp Mỹ, trở thành chiến thần máy tính của thế giới!”

“Bắt hết những kẻ lãng phí thời gian lại! Xử bắn!”

“...”

Đám người Tiêu Phong nhìn thấy băng rôn trên tường, đứng ở cửa một hồi, hít sâu một hơi, mới rón rén bước vào.

Từ khi chia nhóm xong, quy định đội đứng bét phải đến văn phòng lãnh đạo đi một vòng được ban hành, lại thêm những băng rôn này, hiệu quả huấn luyện vô cùng tốt.

Vì không muốn đứng bét, mọi người trong nhóm mỗi ngày đều cố gắng hết sức học tập, giám sát lẫn nhau, phát hiện ra ai theo không kịp, lập tức hỗ trợ giảng giải.

Thậm chí còn không dám ngủ gật.

Chỉ cần hơi ngủ gật một chút, nhìn thấy những băng rôn đầy áp lực kia là lập tức tỉnh táo ngay.

...

Biết được đội lập trình đã bắt đầu huấn luyện, Đồng chí Lý dẫn theo mọi người đến thị sát.

Chuyện Giang Thiên Ca treo băng rôn trong phòng huấn luyện, Trương Kiếm Ba biết, nhưng ông ta không biết lại treo nhiều như vậy.

Lúc Trương Kiếm Ba và Đồng chí Lý đi đến cửa, nhìn thấy tình huống trong phòng huấn luyện, đều ngẩn người.

Trương Kiếm Ba nhìn về phía Đồng chí Lý, muốn lên tiếng giải thích cho Giang Thiên Ca một hai câu.

Nhưng ông ta còn chưa lên tiếng, Đồng chí Lý đã cười nói: “Bầu không khí học tập của bọn họ sôi nổi như vậy, chúng ta đừng vào quấy rầy bọn họ nữa.”

Đồng chí Kỷ, người trước đó bị Giang Thiên Ca làm cho cứng họng, cũng đến cùng.

Ông ta xem hết nội dung trên tất cả băng rôn trong phòng huấn luyện, khóe mắt giật giật. Lần trước nhìn thấy trận thế này là vào những năm sáu mươi.

Ánh mắt Đồng chí Lý nhìn Giang Thiên Ca đang nghiêm túc giảng bài trên bục, lại nhìn xuống đám người Tiêu Phong tuy rằng dưới mắt có quầng thâm rất lớn, nhưng tinh thần phấn chấn, trạng thái hăng say, rồi dẫn mọi người xuống lầu.

Trương Kiếm Ba dẫn mọi người tới phòng họp, báo cáo tình hình huấn luyện của đội lập trình cho Đồng chí Lý nghe.

Trương Kiếm Ba do dự một chút, thấy mọi người đều biết tình hình của Giang Thiên Ca, nên mới nói ra quy định đội đứng bét phải đến báo cáo tình hình do Giang Thiên Ca đặt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-448.html.]

Đương nhiên, từ sau khi quy định này của Giang Thiên Ca được ban hành, mỗi ngày mọi người trong các văn phòng đều lén lút cá cược xem đội nào đứng bét. Chuyện này, ông ta không nói.

Nghe xong, mọi người đều sững sốt một lúc, rồi khóe miệng giật giật.

Đúng là tàn nhẫn!

Chẳng trách vừa rồi ai nấy đều tập trung tinh thần cao độ như vậy, cho dù có người chú ý đến bọn họ đang đứng ở cửa cũng không hề phân tâm nhìn sang.

Hóa ra, ngoài bầu không khí học tập sôi nổi ra, còn vì sợ xấu hổ.

“Haha, chủ ý này hay đấy! Phải như vậy mới khích lệ được tinh thần chiến đấu của bọn họ!” Đồng chí Kỷ vừa cười vừa vỗ bàn, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem nên học hỏi Giang Thiên Ca chủ ý này.

Hiện tại ông ta đã về hưu, không cần phải tự mình quản lý đám lính trẻ nữa. Nhưng ông ta có thể dùng chiêu này để quản lý đám cháu trai trong nhà!

Mấy đứa nhóc thối tha đó, đánh không sợ, mắng không nghe, nếu cứ mặc kệ, chẳng mấy chốc sẽ lên trời.

Đồng chí Kỷ âm thầm suy nghĩ, có thời gian phải đi xin Giang Thiên Ca ít kinh nghiệm mới được.

Gạt suy nghĩ trong lòng sang một bên, nghe Đồng chí Lý đang hỏi về lịch trình hàng ngày của đội lập trình, Đồng chí Kỷ lên tiếng:

“Lão Trương, vừa rồi tôi thấy đám nhỏ Giang Ca dạy, quầng thâm mắt đều hiện ra hết rồi, bọn nó vất vả như vậy, chúng ta tuy không giúp được gì nhiều, nhưng về mặt vật chất, ăn uống phải chu cấp đầy đủ.”

Trương Kiếm Ba cười nói: “Đồng chí Kỷ, chuyện này ông cứ yên tâm, về khoản vật tư chúng tôi luôn rất coi trọng. Chế độ ăn uống của bọn họ mỗi ngày đều được phối hợp dinh dưỡng đầy đủ, không giới hạn số lượng.”

“Buổi tối, nhà ăn đều có đầu bếp chuyên môn đợi đến khi bọn họ về nghỉ ngơi mới tan ca, sẽ không để cho bọn họ phải chịu đói đâu.”

Đồng chí Lý đề nghị: “Ngoài nhà ăn, cũng có thể đặt thêm một ít đồ ăn ở hành lang bên ngoài phòng huấn luyện. Có một số đồng chí, có thể vì không muốn lãng phí thời gian, không muốn chạy ra nhà ăn, nên thà nhịn đói.”

Trương Kiếm Ba gật đầu, cảm thấy đề nghị này rất hay: “Để tôi hỏi xem Đồng chí Giang muốn ăn gì.”

Giang Thiên Ca vốn cũng định nói chuyện này với Trương Kiếm Ba.

Tuy cô không thừa nhận mình đang ép buộc mọi người. Tiêu Phong, Trịnh Văn Hoa bọn họ liều mạng như vậy là do tự phát, cô chỉ khích lệ một chút xíu thôi.

Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, hiện tại cường độ làm việc của đám Tiêu Phong còn kinh khủng hơn cả chế độ 996 mấy chục năm sau, thậm chí còn có xu hướng tiến tới 007.

Đã vậy, đãi ngộ cũng phải nâng lên cho tương xứng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Trương Kiếm Ba hỏi cô muốn ăn gì, cô bèn liệt kê ra một danh sách dài.

Cà phê giúp tỉnh táo chắc chắn không thể thiếu.

Quả óc chó, đậu phộng bổ não cũng không thể thiếu.

Thịt khô, đồ hộp giúp no bụng càng không thể thiếu.

Tóm lại, càng nhiều càng tốt, phải vỗ béo bọn họ thì mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng được nhân tài.

Cô đã nghĩ, đến cuối tháng Sáu khi đi tỉnh Nam tham gia diễn tập, tốt nhất đội lập trình cũng nên có chút thu hoạch.

Ví dụ như, tìm ra tất cả những ổ nhóm tội phạm kia.

Loading...