Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:04:23
Lượt xem: 13

Giang Viện Triều lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa.”

Triệu Huy thầm thở dài.

Giang Viện Triều cũng thật là nhẫn nhịn. Rõ ràng ông ta đang nóng lòng muốn gặp con gái, nhưng vẫn nhịn xuống, không chịu gặp Giang Thiên Ca.

Bởi vì ông ta muốn con gái mình được minh oan một cách công khai, rõ ràng.

“Đồng chí Giang, đồng chí yên tâm, chúng tôi sẽ cho Cao Khải Huy đến trường giải thích rõ ràng với thầy cô và học sinh trong trường, chứng minh Giang Thiên Ca không liên quan đến vụ án này.”

Nghe Triệu Huy nói vậy, Giang Viện Triều gật đầu: “Ừm, mọi người vất vả rồi.”

Triệu Huy cười nói: “Đồng chí khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Nếu con của ông ta bị oan uổng là kẻ g.i.ế.c người, có lẽ ông ta không thể bình tĩnh, kiềm chế như Giang Viện Triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có tiếng gõ cửa, một cảnh sát báo cáo: “Cục trưởng Triệu, đội trưởng Cao đã đưa nghi phạm về, hiện đang dẫn đi nhận diện.”

...

Dọc đường đi, Giang Ti Vũ luôn thấp thỏm, lo âu.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, cô ta như chợt nghĩ đến điều gì, mặt mày hung dữ định lao đến: “Giang Thiên Ca, có phải mày muốn đổ tội cho tao, nói lung tung với cảnh sát, vu oan cho tao không?”

Cao Khải Huy kéo Giang Ti Vũ lại, lạnh lùng quát: “Câm miệng, đây là đâu mà cô dám?”

Ban đầu Giang Thiên Ca còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Ti Vũ, cô chợt hiểu ra.

Cô bị nghi ngờ, bị gọi đến đây thẩm vấn là vì bị nhầm là Giang Ti Vũ.

Hai nghi phạm bị bắt là Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài, cả hai đều là lưu manh...

Giang Thiên Ca nhớ lại chuyện Giang Ti Vũ thuê Trần lão tam gây phiền phức cho mình, sau đó còn sai Trần lão tam chặn đường Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa, cướp tiền của họ.

Lúc đó, cô đã nhận ra Giang Ti Vũ rất thành thạo trong việc tìm lưu manh côn đồ để trút giận, đoán rằng cô ta có tiền án tiền sự.

Chỉ là không ngờ tiền án của Giang Ti Vũ lại lớn đến vậy.

Giang Thiết Quân, Trương Lê Hoa và Giang Thiên Bảo đều đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát. Chờ Giang Ti Vũ vào nữa, cả nhà bọn họ đoàn tụ đông đủ.

Nhìn Giang Ti Vũ vẫn chưa nhận ra điều gì, vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm mình, tưởng rằng bản thân bị gọi đến đây là do mình muốn đổ tội, Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt mỉa mai.

Giang Ti Vũ, gieo gió ắt gặm bão, giờ đến lúc nhận quả báo rồi.

Giang Thiên Ca liếc nhìn Giang Ti Vũ, sau đó dời mắt đi, không nói gì.

Giang Thiên Ca đi theo nữ cảnh sát vào một căn phòng. Một lát sau, Giang Ti Vũ và Lý Tiểu Quân cũng bị dẫn vào.

Căn phòng này được ngăn cách bởi một hàng rào sắt ở giữa. Giang Thiên Ca ở bên ngoài hàng rào, bên trong còn có một cánh cửa sắt.

Vài phút sau, cánh cửa sắt mở ra. Cao Khải Huy dẫn hai người đàn ông bị còng tay đi ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-422.html.]

Giang Thiên Ca đoán hai người này là Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài.

Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài trông còn khá trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi. Sau khi bị dẫn ra, cả hai đều rụt cổ, cúi đầu, dáng vẻ sợ hãi, nhút nhát.

“Vương Đại Vĩ, Trương Chí Tài, ngẩng đầu lên.” Cao Khải Huy lên tiếng, chỉ Giang Thiên Ca hỏi: “Nhận ra cô ấy không?”

Giang Thiên Ca vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hai người bọn họ.

“Không quen.” Vương Đại Vĩ và Trương Chí Tài nhìn Giang Thiên Ca một lúc, lắc đầu.

“Vậy còn cô ta?”

Cao Khải Huy chỉ Giang Ti Vũ.

Cả người Giang Ti Vũ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

Cô ta cứ nghĩ mình bị đưa đến đồn cảnh sát là do Giang Thiên Ca hãm hại.

Ban đầu, cô ta cũng không nhận ra hai người đàn ông bị còng tay kia.

Nhưng khi Vương Đại Vĩ nhìn sang, cô ta bỗng nhớ ra một chuyện.

Trước đây cô ta đã tìm Vương Đại Vĩ.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Giang Ti Vũ tái mặt.

Trong mắt Giang Ti Vũ hiện lên vẻ hoảng sợ, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là cô ta có thể ra nước ngoài, sống một cuộc sống sung sướng tự do, thoát khỏi đám người Giang Thiên Bảo.

Cô ta không thể bị Vương Đại Vĩ liên lụy vào lúc này. Nếu không, mọi nỗ lực bấy lâu nay của cô ta sẽ đổ sông đổ bể...

Giang Ti Vũ định lắc đầu ra hiệu cho Vương Đại Vĩ nói với cảnh sát là không quen biết mình.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy Vương Đại Vĩ gật đầu.

Giang Ti Vũ trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Vương Đại Vĩ rụt cổ, lắp bắp nói: “Lần... Lần trước... Chính là cô ta đưa tiền... Kêu chúng tôi cho Trần Chân một bài học...”

“Mày nói bậy! Tao không có!” Giang Ti Vũ vô thức hét lên.

Cả người cô ta run rẩy.

Vừa rồi trong lòng cô ta còn ôm một tia hy vọng, cho rằng mình đã nghĩ nhiều, tự mình dọa mình, nhưng khi nghe thấy cái tên Trần Chân, chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô ta hoàn toàn tan biến.

Cô ta biết chuyện Trần Chân chết.

Nhưng cô ta không biết là Vương Đại Vĩ đã g.i.ế.c Trần Chân.

Cô ta chỉ bảo Vương Đại Vĩ cho Trần Chân một bài học, bắt Trần Chân phải ngoan ngoãn, không được nói những lời không nên nói.

Hồi cấp ba, cô ta học cùng lớp với Trần Chân, Trần Chân không biết bằng cách nào mà biết được chuyện cô ta gian lận trong kỳ thi trước đó, bèn đe dọa sẽ nói cho giáo viên biết.

Loading...