Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 417

Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:55:56
Lượt xem: 9

Mấy người Quan Mỹ Chi ở bên cạnh cũng bị động tác đánh người của Giang Thiên Ca dọa sợ đến hít một hơi lạnh.

Đánh hai mắt Lý Tiểu Quân đen lại, Giang Thiên Ca lại đ.ấ.m vào miệng hắn mấy quyền, mới dừng lại, lạnh giọng nói: “Nếu như lần sau còn tái phạm, tôi sẽ cắt lưỡi cậu.”

“Hí... “ Lý Tiểu Quân sợ tới mức thân thể run lên.

Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý tới hắn nữa, cô nhìn về phía mấy người Quan Mỹ Chi, nói: “Quan Mỹ Chi, mọi người không phải muốn đi tìm cố vấn viên báo cáo sao, mang hắn đi đi, nói cho thầy Lương, người trộm bài thi là hắn và Giang Ti Vũ.”

Mấy người Quan Mỹ Chi đều sửng sốt: “A...”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, sắc mặt Lý Tiểu Quân thay đổi.

Giang Thiên Ca hừ lạnh: “Bọn họ là ăn cắp mà còn la làng.”

Giang Thiên Ca vừa rồi không biết tại sao Giang Ti Vũ lại chạy đến trước mặt mình để tìm cảm giác tồn tại, bây giờ thì đã biết rồi.

Giang Ti Vũ là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, ăn trộm còn la làng, chụp mũ trộm bài thi lên đầu cô.

Phản ứng vừa rồi của Lý Tiểu Quân cũng lộ ra một sự mờ ám, quả nhiên, chỉ cần hơi dọa một chút, hắn liền hiện nguyên hình. Chuyện trộm bài thi cũng có phần của hắn.

...

Xử lý xong Lý Tiểu Quân, Giang Thiên Ca trở về ký túc xá. Trong ký túc xá, Trương Hiểu Lệ đang kể về vụ án cô gái bị g.i.ế.c hại trong con hẻm của bọn họ trước đó.

“Hung thủ rốt cuộc đã bị bắt, là hai tên côn đồ.”

Trương Hiểu Lệ biểu hiện rất tức giận, “Hai người kia, chắc chắn sẽ bị tử hình.”

“Sau này lúc chúng ta ra ngoài vào buổi tối, cũng phải chú ý nhiều hơn, nếu nhìn thấy những người có dáng vẻ côn đồ, nhất định phải tránh xa một chút!”

“Thiên Ca, cậu học võ công ở đâu vậy? Tớ cũng muốn học võ để tự vệ.”

Giang Thiên Ca nói một chút kinh nghiệm và phương pháp của mình.

Lúc mọi người đang nói chuyện, cửa ký túc xá bị gõ vang, Trương Hiểu Lệ ở gần cửa nhất liền đi mở cửa.

“Giang Thiên Ca có ở đây không?”

Trương Hiểu Lệ nhìn thấy Lương Siêu Hiền vẻ mặt phức tạp, cũng nhìn thấy hai người mà cô vừa gặp ở trong con hẻm của bọn họ hai ngày trước.

Sắc mặt cô ấy thay đổi: “Ách... Thầy Lương, mọi người... Tìm Giang Thiên Ca... Có chuyện gì sao?”

Nghĩ đến một khả năng, thanh âm Trương Hiểu Lệ run rẩy.

Mọi người trong ký túc xá đều đã nhận ra Trương Hiểu Lệ có điểm khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-417.html.]

Giang Thiên Ca đi qua, đứng bên cạnh Trương Hiểu Lệ, “Thầy Lương, em ở đây.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn Lương Siêu Hiền, sau đó chuyển ánh mắt đến hai người bên cạnh ông.

Mặc dù hai người kia mặc thường phục, nhưng từ tư thế đứng và động tác biểu cảm của họ, có thể thấy họ là cảnh sát.

“Tôi là Giang Thiên Ca, hai vị đồng chí, là hai người muốn tìm tôi?”

Trương Hiểu Lệ dường như mới phản ứng lại, cô ấy hoảng sợ, muốn đẩy Giang Thiên Ca vào trong: “Không, cậu không phải Giang Thiên Ca!... Hai anh cảnh sát, Giang Thiên Ca không có ở đây...”

Sắc mặt Trương Hiểu Lệ hoảng hốt, cô theo bản năng muốn đóng cửa lại. Nhưng cô vừa muốn hành động, cửa đã bị một cảnh sát đưa tay chặn lại.

Người cảnh sát nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Hiểu Lệ, lạnh lùng quát lớn: “Cô gái, chúng tôi là cảnh sát, cô nói dối cản trở phá án, chúng tôi có thể mang cô đi.”

Trương Hiểu Lệ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cánh tay nắm lấy cánh tay Giang Thiên Ca bởi vì dùng sức, khớp xương đều lộ ra.

Giang Thiên Ca trấn an nắm tay Trương Hiểu Lệ, kéo cô ấy ra phía sau mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhìn cảnh sát đang nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: “Anh cảnh sát, ý của anh là, vụ án mà mọi người đang điều tra có liên quan đến tôi?”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca không có một chút phản ứng bình tĩnh hoảng loạn, viên cảnh sát nhíu mày. Sau đó, biểu cảm trên mặt anh ta càng trở nên nghiêm túc hơn, “Đúng vậy. Cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Giọng điệu anh ta nói chuyện nghiêm khắc, thái độ cương quyết, không cho xen vào.

Giang Thiên Ca hỏi: “Tôi có thể biết, tôi dính đến vụ án gì không?”

Nhưng viên cảnh sát lại lạnh lùng, một bộ thái độ không thể trả lời, “Đến đồn cảnh sát, cô tự nhiên sẽ biết.”

Giang Thiên Ca nhíu mày, cô biết, lúc này, trình tự phá án của cảnh sát, tính tự chủ rất lớn, không có quy phạm lưu trình như đời sau.

Giang Thiên Ca rũ mắt trầm mặc một lát, liền khẽ gật đầu, “Mọi người đợi một chút, tôi lấy một chút quần áo.”

“Thiên Ca...”

Mấy người Trương Hiểu Lệ, Trần Tuệ Viên đều lo lắng nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca bình tĩnh cười cười, ánh mắt của cô dừng lại trên mặt Trương Hiểu Lệ hai giây, liền điềm nhiên như không có việc gì dời đi.

Khi cúi xuống nhấc chiếc áo trên ghế lên, cô dùng áo che miệng, nhanh chóng làm một cái hình miệng với Lý Gia Nguyên.

Thấy phản ứng của Lý Gia Nguyên, cô đi về phía cảnh sát ở cửa, giọng điệu không chút gợn sóng: “Được rồi, đi thôi.”

Thấy Giang Thiên Ca phối hợp, thái độ tốt, sắc mặt hai viên cảnh sát thoáng dịu đi vài phần, hai người một trái một phải đứng hai bên Giang Thiên Ca, một bộ dạng đề phòng cô bỏ chạy.

Trước khi rời đi, viên cảnh sát vừa lên tiếng nói chuyện quay đầu nhìn về phía mấy người Trần Tuệ Viên và Trương Hiểu Lệ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Chuyện hôm nay, các cô không được nói với bất kỳ ai. Nếu như các cô tiết lộ tin tức, ảnh hưởng đến việc phá án, các cô cũng đều phải đến đồn cảnh sát.”

Loading...