Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 403

Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:55:14
Lượt xem: 21

Nhà họ Phương tổng cộng có ba chi, lần này trở về Bắc Thành ăn Tết, chỉ có nhà bác cả Phương Cần Vân là trở về đông đủ.

Tuy chỉ có nhà bác cả về, nhưng Phương Cần Vân tổng cộng có sáu người con, ngoại trừ Phương Thủ Nghĩa còn chưa kết hôn, những người khác đều đã kết hôn sinh con, thậm chí trong đời cháu cũng đã có người kết hôn sinh con.

Cho nên, lần này người nhà họ Phương trở về cũng không ít.

Trừ vợ chồng anh cả Phương Thủ Nghiêm còn có công việc chưa giải quyết xong, những người khác đều đi theo ông nội Phương cùng nhau trở về.

Người nhà họ Phương đông đúc, lại thêm cách ăn mặc của mỗi người đều lịch sự, chỉnh chu, vừa xuất hiện, Giang Thiên Ca và ông nội Giang đã nhận ra.

Ông nội Giang và ông nội Phương nhiều năm không gặp, giờ phút này cuối cùng cũng đoàn tụ, đương nhiên là cảm khái muôn phần, nhìn nhau, đều không nhịn được mà đỏ cả khóe mắt: “Thời gian thấm thoát thoi đưa, ông già rồi. Tôi cũng già rồi.”

Nhìn thấy hai ông cụ đều xúc động như vậy, Phương Thủ Nghĩa liền cười nói: “Già gì chứ, hai bác đều mới mười tám, tuổi thanh xuân rực rỡ đấy.”

Ông nội Giang bị lời của anh chọc cười, “Ha ha, Thủ Nghĩa, cậu đúng là biết nói chuyện chọc cho chúng tôi vui vẻ.”

Phương Thủ Nghĩa cười toe toét: “Chú Giang, lời này không phải cháu nói, là Thiên Ca nói. Thiên Ca nói, chỉ cần có một trái tim mười tám tuổi, thì sẽ mãi mãi mười tám tuổi. Phải không, Thiên Ca?”

Bị đột nhiên điểm danh, Giang Thiên Ca: “...”

Nghe Phương Thủ Nghĩa nói, ánh mắt của mọi người nhà họ Phương đều nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Tuy đã từng xem ảnh của Giang Thiên Ca, nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca bằng xương bằng thịt, thấy cô đứng cạnh Phương Đức Âm, vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

Giống, quả thực là rất giống.

Nụ cười trìu mến trong mắt ông nội Phương càng thêm nồng đậm.

Ông nội Phương tóc đã bạc một nửa, tuy tuổi gần thất tuần nhưng không có dáng vẻ già nua, đôi mắt sáng ngời có thần, lưng thẳng tắp, tay chống gậy, dường như không phải để hỗ trợ đi lại, mà là để tăng thêm khí thế uy nghiêm.

Nụ cười từ ái trong mắt lại càng khiến ông thêm phần hiền từ, gần gũi.

Nhìn vào đôi mắt nhân hậu của ông, Giang Thiên Ca mỉm cười lên tiếng: “Ông ngoại, cháu là Thiên Ca, chào mừng ông về Bắc Thành. Chào mừng ông về nhà.”

Ông nội Phương cười hiền hậu, “Ha ha ha, đúng rồi, về nhà! Ông đây là về nhà rồi!”

“Cuối cùng cũng về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-403.html.]

Trong giọng nói của ông dường như lộ ra vô vàn cảm khái. Thoáng chốc đã gần hai mươi năm, cuối cùng cũng trở về.

Thấy ông nội Phương lại xúc động, Giang Thiên Ca bước tới đỡ lấy tay ông, cười nói: “Ông ngoại, chúng ta về nhà trước đã, trong nhà đã dọn dẹp xong xuôi, có chuyện gì, chúng ta về nhà, ngồi xuống thong thả nói chuyện.”

Tuy ông nội Phương thân thể khỏe mạnh, không có vẻ gì là già yếu, nhưng dù sao cũng đã gần bảy mươi tuổi. Từ Hồng Kông đến Bắc Thành, bốn, năm tiếng đồng hồ ngồi máy bay, người trẻ tuổi còn thấy mệt mỏi, huống hồ là ông.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Phương Thủ Nghĩa cũng lên tiếng: “Bố, Thiên Ca nói đúng, bố và ông nội Giang về trước đi, đứng đây nói chuyện mệt lắm, có chuyện gì thì về nhà ngồi nói.”

Giang Viện Triều đứng bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, lúc này cũng lên tiếng: “Bố, trong nhà đã dọn dẹp xong rồi, xe cũng đang chờ ở ngoài, bố và mọi người lên xe về trước đi ạ.”

Xe, Giang Viện Triều đã liên lạc từ mấy hôm trước.

Lúc này, một hàng xe đang đỗ ở ngoài sân bay.

Còn nhà tổ của nhà họ Phương, từ hai ngày trước đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ người nhà họ Phương trở về.

Nghe Giang Viện Triều nói, ông nội Phương và Phương Thủ Nghĩa đều nhìn về phía ông.

Đôi mắt đen láy của ông nội Phương dừng trên người Giang Viện Triều một lát, lại nhìn sang Phương Đức Âm đứng bên cạnh ông, rồi khẽ gật đầu, mỉm cười: “Được, Viện Triều, vất vả cho cậu rồi.”

Giang Viện Triều hơi cúi đầu, cung kính khiêm nhường đáp: “Đó là điều nên làm ạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Hôm nay là ngày đầu tiên nhà họ Phương trở về, đưa ông nội Phương và mọi người về nhà tổ, ông nội Giang ngồi chơi một lát rồi dẫn mọi người rời đi.

Nhưng Giang Viện Triều lại không đi.

Ông vừa về đến nhà, liền liên hệ với nhà hàng, bảo họ đưa đồ ăn đã đặt trước tới, sau đó lại đi trả xe, bận rộn hết việc này đến việc khác.

Phương Thủ Nghĩa thảnh thơi hưởng thụ sự phục vụ của Giang Viện Triều, vừa nhỏ giọng nói với Giang Thiên Ca: “Trước đây, bố con cũng hay nịnh nọt như vậy.”

Giang Thiên Ca: “Sau đó cậu toàn tìm cách sai bảo ông ấy?”

Phương Thủ Nghĩa “chậc” một tiếng, mặt không biến sắc nói: “Gọi là sai bảo gì chứ, đó là thử thách đấy. Muốn làm rể nhà người ta thì phải trải qua thử thách chứ.”

Nhìn thấy khóe miệng Phương Thủ Nghĩa nhếch lên đầy đắc ý, Giang Thiên Ca cảm thấy thật hết nói nổi: “Cậu à, phong thủy luân chuyển mà. Sau này, trừ phi cậu định ở độc thân cả đời, nếu không...”

Giang Thiên Ca dùng tiếng “hừ hừ” mang theo ý cảnh cáo, thay cho lời muốn nói phía sau.

Loading...