Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 400

Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:55:09
Lượt xem: 15

Trong khi Giang Thiên Ca đánh giá cậu nam sinh, thì cậu ta cũng đang đánh giá cô. Nghe Giang Thiên Ca hỏi, cậu ta “hừ” một tiếng, vênh mặt nói: “Tao muốn so tài với mày.”

“Nếu mày thắng, tao sẽ cho mày biết tao là ai. Còn không, thì mày không xứng đáng biết tên tao!”

Giang Thiên Ca: “...”

Chắc chắn là gặp phải một tên mắc bệnh “ngốc nghếch” rồi!

“Cậu rất xứng đáng bị tôi đánh đấy.”

Đã mắc bệnh, đầu óc có hố, hôm nay cô sẽ làm bác sĩ, lấp cái hố đó cho cậu ta.

Giang Thiên Ca tung nắm đấm, đá chân, tấn công về phía cậu nam sinh.

Giang Thiên Ca nhận ra cậu nhóc “ ngốc nghếch “ này cũng có học võ, nhưng mà chỉ là võ mèo cào, so với cô thì kém xa.

Chẳng mấy chốc, cô đã dễ dàng quật ngã cậu ta xuống đất.

Khóa chặt hai tay cậu ta ra sau lưng, ấn mặt xuống đất, Giang Thiên Ca lạnh lùng hỏi: “Bây giờ tôi xứng đáng biết tên cậu chưa?”

“Xứng! Xứng!”

Giang Thiên Ca cố tình bẻ tay cậu ta lên cao, cậu nam sinh đau đớn kêu lên: “A... Sư phụ! Sư phụ! Buông ra, buông ra!”

“Sư phụ cái đầu cậu, cậu tưởng cậu là Trư Bát Giới à.”

Giang Thiên Ca im lặng, cô càng thêm chắc chắn cậu ta bị “ ngốc nghếch “, bèn tiếp tục bẻ tay cậu ta lên cao, “Nói mau, cậu là ai, sao lại theo dõi tôi?”

“A... Sư phụ, buông ra, đau! Đau quá!”

“Sư phụ, con là đồ đệ của người, là bố con bảo con đến tìm người!”

“Sư phụ, bố con là Lý Chí Quân, chính là ông ấy bảo con đến bái người làm sư phụ! Sư phụ, sau này người chính là sư phụ của con!”

“...”

Một lúc sau, Giang Thiên Ca mới lên tiếng, vẻ mặt phức tạp: “... Cậu... Cậu là... Lý Kính Vĩ?”

“Đúng! Đúng! Sư phụ, con là Lý Kính Vĩ!”

Trước khi cô về Bắc Kinh, Lý Chí Quân đã nói với cô là ông đã nói với con trai Lý Kính Vĩ, đợi cô về Bắc Kinh thì đến tìm cô chơi.

Nhưng cô không ngờ cậu ta lại “chơi” theo kiểu này.

Giang Thiên Ca buông Lý Kính Vĩ ra, để cậu ta đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-400.html.]

Lúc nãy không nghĩ đến Lý Chí Quân, bây giờ nhìn kỹ, Lý Kính Vĩ này có nét khá giống Lý Chí Quân.

Vừa gặp đã muốn so tài, đúng là phong cách của bố con nhà này.

“Cậu là Lý Kính Vĩ, sao không đến tìm tôi quang minh chính đại, lại còn lén lén lút lút?” Nghĩ đến vẻ mặt “ ngốc nghếch “ của cậu ta lúc nãy, Giang Thiên Ca không khỏi im lặng, “Còn nói “tôi không xứng đáng biết tên cậu” nữa chứ?”

Lý Kính Vĩ gãi mũi, cười ngượng ngùng.

Dạo này bố cậu liên tục nhắc đến Giang Thiên Ca, còn dặn cậu nhất định phải bái Giang Thiên Ca làm sư phụ, học bản lĩnh cao cường.

Rốt cuộc là bản lĩnh gì, thì bố cậu không nói rõ. Cậu thích tập võ, bố cậu cũng biết, nên chắc là bản lĩnh cao cường mà bố cậu muốn cậu học là võ công rồi.

Thật ra hôm qua cậu đã gặp Giang Thiên Ca ở đầu ngõ Du Tiền rồi. Nhìn cô nhỏ con như vậy, cậu không nghĩ cô là cao thủ võ lâm gì.

Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của bố, cậu quyết định phải tự mình thử Giang Thiên Ca một phen, xem cô có đủ tư cách làm sư phụ của mình không.

Thử qua một lần, quả nhiên là đủ tư cách!

“Sư phụ, từ giờ phút này, con xin bái người làm sư phụ!”

Lý Kính Vĩ vui mừng khôn xiết, “Sư phụ, chắc con là người đầu tiên bái sư phụ nhỉ? Ha ha, vậy là con là đại sư huynh, Tôn Ngộ Không rồi!”

Bộ phim Tây Du Ký đang rất hot, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không chính là thần tượng của cậu! Giờ cậu cũng được làm Tôn Ngộ Không rồi!

Nhìn cậu nhảy nhót như con khỉ thế kia, đúng là giống Tôn Ngộ Không thật.

Giang Thiên Ca nhịn xuống, vẫn không nhịn được liếc mắt đưa cho Lý Kính Vĩ một cái: “Nghĩ nhiều rồi. Cậu nhiều lắm là nhị sư huynh. Lão Trư.”

“Ách...”

Lý Kính Vĩ bị nghẹn họng. Lão Trư? Sao cảm thấy như đang mắng mình vậy.

Nhưng nghĩ lại, lão Trư liền lão Trư đi, Trư Bát Giới chí ít có thể ăn, có thể ăn là phúc. Bố cậu nói cậu khi còn bé liền rất có thể ăn.

“Sư phụ, động tác vừa rồi của sư phụ gọn gàng sạch sẽ, ngầu quá! Sư phụ bắt đầu dạy con từ khi nào vậy? Sư phụ yên tâm, nếu như ngồi trong lớp học tập, con có thể sẽ không kiên nhẫn, học không rõ, nhưng học võ công, con nhất định sẽ nghiêm túc!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khi còn bé, có đại sư xem cho con, nói xương cốt con ngạc nhiên, là nguyên liệu tốt để học võ công! Vị đại sư ấy yêu thích con không buông tay, muốn dẫn con lên núi làm đệ tử quan môn!”

“Nếu không phải bởi vì bà nội không nỡ bỏ con, sống c.h.ế.t không cho con đi theo đại sư, con bây giờ khẳng định cũng có thể trở thành bán đại sư!”

Lý Kính Vĩ vừa nói, vừa bóp cổ tay thở dài, biểu cảm rất hối hận năm đó không thể đi theo đại sư.

Giang Thiên Ca một lời khó nói hết quét mắt nhìn Lý Kính Vĩ một vòng.

Trước đó, Lý Chí Quân ở trước mặt cô, khen con trai ba hoa chích chòe, trên trời có dưới đất không có. Cô biết những lời Lý Chí Quân nói, là lời bà Vương bán dưa, mang theo hơi nước.

Nhưng thật không ngờ, lượng nước lại lớn như vậy.

Loading...