Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:54:20
Lượt xem: 15

Tống Phương Bạch nhìn Phương Đức Âm, cười nói với Giang Thiên Ca: “Trước đây, khi chưa biết mối quan hệ giữa em và mẹ, tôi đã muốn giới thiệu em làm học trò của cô ấy, bây giờ thì tốt rồi, không cần tôi phải giới thiệu nữa.”

Giang Thiên Ca cũng cười nói: “Điều này chứng tỏ mẹ con em có duyên với nhau, đồng thời cũng chứng minh thầy Tống rất tinh tường.”

“Trước đây em luôn cảm thấy học máy tính rất dễ dàng, rất nhiều thứ chỉ cần liếc mắt là hiểu, thậm chí em còn âm thầm buồn bực, tại sao mình lại thông minh như vậy?”

Nghe cô nói thế, Phương Hành Xuyên nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp, vì có Tống Phương Bạch ở đây nên anh nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại không nhịn được cảm thán:

Cả cô út và Giang Viện Triều đều là người trầm ổn khiêm tốn, sao lại sinh ra một cô con gái... ừm... tự tin như vậy chứ?

Giang Thiên Ca không để ý đến phản ứng của Phương Hành Xuyên, cô nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nói: “Bây giờ thì em đã biết rồi, tất cả đều là nhờ gen di truyền từ mẹ!”

Tống Phương Bạch và Phương Đức Âm đều bật cười. Nụ cười của Phương Đức Âm toát lên vẻ dịu dàng cưng chiều, kiêu ngạo và tự hào.

Nụ cười của Tống Phương Bạch lại mang theo vài phần buồn cười và bất đắc dĩ.

Trước đây, quả thật ông có chút nghi ngờ Giang Thiên Ca, bởi vì rất nhiều suy nghĩ, quan điểm của cô, dường như không thể nào hình thành trong môi trường sống của cô.

Sau khi biết được mối quan hệ giữa cô và Phương Đức Âm, tuy vẫn còn nhiều điểm khó hiểu, nhưng nhìn chung đã có thể giải thích được.

Di truyền và thiên phú, quả thật có thể khiến một người sở hữu năng lực vượt qua giới hạn của môi trường.

Phương Đức Âm có thiên phú rất cao trong lĩnh vực máy tính, Giang Thiên Ca di truyền thiên phú của bà, thậm chí còn xuất sắc hơn cả mẹ mình, điều này hoàn toàn có khả năng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là...

Tính cách của cô bé chắc chắn không phải được di truyền từ Phương Đức Âm.

Cũng không phải di truyền từ cha cô.

Ông đã từng gặp Giang Viện Triều, đó là một người đàn ông rất trầm ổn và nghiêm túc...

Giang Thiên Ca liếc nhìn Tống Phương Bạch, coi như không nhìn thấy vẻ buồn cười trong mắt ông.

Mấy người này, từng người một, đều làm cái quái gì vậy, tự tin cũng đâu có phạm pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-390.html.]

Cô chỉ khen bản thân một chút thôi mà, có gì to tát đâu?

Nếu cô không ra sức tự khen mình thông minh, tự khen mình là thiên tài, vậy thì đến một ngày nào đó, lỡ như có người vạch trần thân phận thật sự của cô, thì cô phải giải thích như thế nào?

Vẫn là mẹ cô tốt nhất, bất kể cô nói gì, bà cũng đều nhìn cô với nụ cười dịu dàng chân thành, trên mặt là vẻ mặt “Con gái tôi là giỏi nhất, con gái tôi là tuyệt vời nhất”.

Giang Thiên Ca thưởng cho Phương Đức Âm một miếng thịt, sau đó mới tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi của Tống Phương Bạch: “Em đã quyết định rồi ạ, em sẽ không ra nước ngoài, em sẽ ở lại trong nước, học tập cùng các thầy cô trong trường.”

Tống Phương Bạch hơi nhướng mày: “Em chắc chắn chứ?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Dạ, em chắc chắn.”

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca đã suy nghĩ rất kỹ về những việc mình cần làm.

Du học đối với cô không có tác dụng gì lớn, ngược lại, nếu ở lại trong nước, cô có thể làm được nhiều việc hữu ích và ý nghĩa hơn.

Đồng chí Lý, Trương Kiếm Ba muốn cô làm huấn luyện viên, dạy những gì cô biết cho nhiều người hơn; bản thân cô cũng có ý định thành lập trước thời hạn cơ quan bí mật mà cô từng công tác ở kiếp trước; giáo sư Vương Quang Quý dường như cũng có việc muốn tìm cô; ngoài ra còn có rất nhiều việc khác nữa.

Cô có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian chạy ra nước ngoài.

Nhìn Tống Phương Bạch, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe sáng, cô cười nói: “Thầy Tống, sau này chắc chắn em sẽ thường xuyên đến làm phiền thầy, thầy đừng chê em phiền phức là được.”

Cô làm về mảng máy tính, còn Tống Phương Bạch là chuyên gia nghiên cứu mạng, sau này chắc chắn cô sẽ phải thường xuyên bám lấy Tống Phương Bạch, thúc giục ông nâng cấp tốc độ mạng cho cô.

Tống Phương Bạch bây giờ vẫn chỉ nghĩ đơn thuần rằng Giang Thiên Ca đang nói lời khách sáo, ông hoàn toàn không biết Giang Thiên Ca sắp trở thành người còn hối thúc ông gấp gáp hơn cả lãnh đạo.

Ông cười gật đầu: “Bây giờ em đã là khách quen của phòng thí nghiệm rồi, còn thân thiết với đám học trò của tôi hơn cả tôi nữa, làm sao tôi có thể chê em phiền phức được.”

Giang Thiên Ca nhân cơ hội này trò chuyện với Tống Phương Bạch về phòng thí nghiệm của ông. Nói được một lúc, cô cảm nhận được Phương Hành Xuyên dùng ngón tay chọc vào người mình.

Cô tranh thủ liếc nhìn Phương Hành Xuyên, dùng ánh mắt dò hỏi: Anh làm gì vậy?

Phương Hành Xuyên chỉ về phía cầu thang.

Giang Thiên Ca nhìn theo hướng anh chỉ, liền nhìn thấy một người vừa nằm ngoài dự đoán, lại vừa nằm trong dự đoán.

Ba cô, Giang Viện Triều.

Loading...