Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 380
Cập nhật lúc: 2025-03-25 22:54:00
Lượt xem: 12
Nghe Phương Hành Xuyên nói, Giang Thiên Ca dừng một chút, sau đó hơi nheo mắt, ngoài ý muốn hỏi ngược lại: “Dì ấy tới tìm em?”
“Dì ấy không nói với em.”
Trước đó khi ở căn cứ tỉnh Hải, vì bất tiện nên cô không liên lạc với Phương Đức Âm. Nhưng sau khi đến thành phố Hải, cô lại liên lạc với Phương Đức Âm.
Một cuộc điện thoại gần đây, vẫn là cuộc gọi ngày hôm qua.
Nhưng trong điện thoại, Phương Đức Âm cũng không nói muốn tới đại lục.
Dựa theo kế hoạch, ngày mai cô và Phương Hành Xuyên sẽ đi Cảng Thành. Ngày hôm qua lúc gọi điện thoại, Phương Đức Âm còn dịu dàng dặn dò cô không ít việc đi máy bay, qua hải quan, còn nói sẽ ở Cảng Thành chờ cô.
Kết quả, hôm nay Phương Đức Âm lại đến đại lục?
Chẳng lẽ dì ấy muốn tự mình tới đón cô, không nói cho cô biết, là muốn cho cô một bất ngờ?
Nhưng nhìn phản ứng của Phương Hành Xuyên, cũng không giống muốn tạo bất ngờ.
Giang Thiên Ca nhìn về phía Phương Hành Xuyên, khẽ cau mày hỏi anh: “Mẹ em, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Phương Đức Âm là một bệnh nhân bị trầm cảm, tâm lý bất ổn lắm.
Phương Hành Xuyên lái xe, anh khẽ lắc đầu, nói “Không biết”.
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Giang Thiên Ca nhíu mày, anh lại bổ sung thêm: “Đừng lo lắng, hẳn là không có chuyện gì đâu.”
“Chú út chỉ nói cô út một mình lên máy bay, trên người cô ấy không mang tiền đại lục, sợ Cô ấy xuống máy bay không tiện, cho nên bảo chúng ta ra sân bay đón cô ấy.”
Hôm nay người của tổ chức quốc tế phải rời khỏi Trung Quốc, anh ăn cơm với bọn họ, đưa bọn họ lên máy bay, trở lại khách sạn, liền nhận được điện thoại của chú út, nói cô bây giờ đang ở trên máy bay bay từ Cảng Thành đi Thượng Hải, bảo anh ra sân bay đón người.
Chú út nói cô út sắp lên máy bay mới gọi điện thoại nói cho chú ấy, tại sao cô út lại đột nhiên đến thành phố Hải, chú ấy cũng không biết. Nhưng có lẽ là do Giang Thiên Ca.
Cho nên, xem thời gian còn kịp, anh liền lái xe tới tìm Giang Thiên Ca, muốn mang cô cùng đi sân bay đón cô út.
Nhìn Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên cười cười, nói: “Cô út có thể muốn cho em niềm vui bất ngờ.”
Tuy rằng, bất ngờ này hình như có chút thất bại, anh và chú út thiếu chút nữa bị hành động đột ngột này của cô út dọa sợ.
Bởi vì bệnh của Phương Đức Âm, sợ xảy ra chuyện gì, lúc bà đi xa nhà, dì Trần đều sẽ đi theo cùng. Lần này bà ấy không nói không rằng, đột nhiên liền một mình lên máy bay, đến đại lục, đúng là làm cho người ta có chút lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-380.html.]
Sợ Giang Thiên Ca suy nghĩ nhiều, suy nghĩ trong lòng cũng không tiện nói ra, Phương Hành Xuyên vừa lái xe, vừa chuyển chủ đề hỏi: “Quần áo của em làm sao vậy? Tay áo ấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe Phương Hành Xuyên nói, Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn một chút, mới chú ý tới tay áo của mình bị rách một mảng.
Chắc là lúc nãy theo dõi Ellis, không cẩn thận bị móc vào cái đinh, bị rách.
Giang Thiên Ca giơ tay lên, vừa dùng tay kia chỉnh lại, muốn thử che chỗ rách lại.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp Phương Đức Âm, để cho bà ấy nhìn thấy cô mặc một bộ quần áo rách nát, hình như có chút không tốt lắm.
Mà ngay khi Giang Thiên Ca nắm lấy tay áo chỉnh lại, Phương Hành Xuyên đột nhiên đánh lái, xe lệch sang bên cạnh. Bởi vì việc này tới quá bất ngờ, Giang Thiên Ca không kịp phòng bị, trọng tâm cơ thể cũng nghiêng theo.
Tiếp đó, tay áo cô đang nắm phát ra một tiếng “xoẹt”.
Vốn chỉ là một lỗ nhỏ trên tay áo, bị xé thành một cái lỗ lớn. Không che giấu được nữa.
Giang Thiên Ca: “...”
Nhìn thấy tay áo của Giang Thiên Ca bị rách toạc, Phương Hành Xuyên cũng ngẩn người. Anh lúng túng sờ lên mũi, giải thích vì sao anh đột nhiên đánh lái, “Vừa rồi bên cạnh đột nhiên có một con ch.ó chạy tới, sợ cán trúng nó.”
Nhìn thấy phía trước không xa hình như có một cửa hàng bán quần áo, Phương Hành Xuyên liền đề nghị: “Hay là, chúng ta đến cửa hàng phía trước mua một cái?”
Giang Thiên Ca thở dài, “Cũng chỉ có thể như vậy.” May mà ven đường có một cửa hàng bán quần áo, trong lòng Giang Thiên Ca vẫn cảm thấy may mắn.
Nhưng khi đi đến cửa tiệm, Giang Thiên Ca biết, mình mừng hụt.
Đúng là trong tiệm có bán quần áo, nhưng lại khác xa với gu của cô.
Ngày thường cô mặc quần áo, đều là phong cách năng động, thoải mái, màu sắc cũng đều là màu đen, màu xanh đen, những màu trầm này.
Nhưng quần áo trong cửa hàng này, tất cả đều theo phong cách công chúa bánh bèo.
Nếu là quần áo mùa hè, váy áo công chúa bánh bèo, đều có thể lý giải. Nhưng bây giờ là áo khoác mùa đông, tay áo cùng vạt áo đều được thêu ren.
Giang Thiên Ca quét mắt một vòng, hít sâu một hơi, liền muốn đi ra, “Anh Bảy, hay chúng ta đến chỗ khác xem, phía trước, hoặc là gần sân bay hẳn là cũng có chỗ bán quần áo.”
“Phía trước không có cửa hàng nào bán quần áo.” Phương Hành Xuyên vừa mới đưa người của tổ chức quốc tế đến sân bay, cho nên, hai bên đường này có cái gì, anh đều nhớ rõ.