Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:53:38
Lượt xem: 23

Hai ngày sau đó, Giang Thiên Ca đều hẹn hai chị em Hoàng Dao Dư rủ họ cùng đi chơi, tranh thủ tạo dựng mối quan hệ tốt với Hoàng Trình Hạo.

Giang Thiên Ca chắc chắn rằng lời nói và hành động của mình rất chừng mực.

Nhưng vào ngày thứ hai, sau khi kết thúc chuyến đi chơi, trước khi ai về nhà nấy, Hoàng Dao Dư kéo cô sang một bên, thần bí hỏi: “Thiên Ca, cậu thấy em trai tớ thế nào?”

Giang Thiên Ca: “…Thế nào là thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thì là cậu thấy con người nó thế nào ấy?” Hoàng Dao Dư chớp chớp mắt hỏi: “Cậu… có thích nó không?”

Giang Thiên Ca: “…Sao cậu lại hỏi vậy?”

Hoàng Dao Dư: “Em tớ hình như hơi thích cậu. Hai ngày nay, mỗi lần ra ngoài nó đều rất tích cực, còn ăn diện chải chuốt nữa…”

Giang Thiên Ca: “…”

Hoàng Trình Hạo thích cô ư?

Im lặng hai giây, Giang Thiên Ca quay người nhìn Hoàng Trình Hạo, nói thẳng: “Gọi chị đi.”

Phi công trẻ không gọi là chị, trong lòng chắc chắn có ý đồ khác.

Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, cô không nên gộp chung hai kiếp làm một. Cô không cần phải ngại ngùng khi để Hoàng Trình Hạo gọi mình là chị.

Bây giờ cô lớn tuổi hơn Hoàng Trình Hạo, Hoàng Trình Hạo phải gọi cô là chị.

Thấy Hoàng Trình Hạo không phản ứng, Giang Thiên Ca nhe răng, giơ nắm đ.ấ.m dọa: “Nhanh lên, gọi chị đi. Không gọi chị đánh đấy.”

Hoàng Trình Hạo: “…”

Ai mà ngờ được mối tình đầu thơ ngây của cậu lại bị dập tắt bởi một tiếng “chị” chứ?

Giang Thiên Ca cho Hoàng Trình Hạo nếm thử uy lực của mình, dập tắt hoàn toàn ý đồ nhỏ bé trong lòng cậu rồi mới chịu về nhà.

Lúc về đến nhà, cô cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi khác, mọi người đều rạng rỡ, vui vẻ, Giang Thiên Ca đoán chắc là đã có kết quả đàm phán với nước M rồi.

Nhìn thấy Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Thế nào rồi ạ? Bọn họ đồng ý với những điều kiện chúng ta đưa ra chưa?”

Tâm trạng Giang Viện Triều rất tốt, ông mỉm cười nói: “Tuy bọn họ không đồng ý hết những điều kiện chúng ta đưa ra, nhưng mục tiêu chúng ta mong muốn đã đạt được.”

Quá trình đàm phán chính là một ván cược, điều kiện mục tiêu đưa ra nửa thật nửa giả, cao hơn một chút so với mục tiêu thực sự, cuối cùng có thể đạt được mục tiêu mong muốn thì có nghĩa là cuộc đàm phán này đã thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-371.html.]

Lần này, nước M muốn chúng ta trả lại máy bay AP-3 và phi công Joseph, chúng ta yêu cầu nước M công khai xin lỗi, đồng thời cam kết sau này không được xâm phạm trái phép vùng trời, vùng biển, lãnh thổ của nước Hoa.

Trên cơ sở đó, chúng ta còn khiến nước M phải bồi thường một khoản phí tổn thất cho căn cứ của chúng ta do Joseph và máy bay AP-3 gây ra.

Tuy khoản phí này không lớn, nhưng lại khiến nước M phải chịu thiệt, giúp nước Hoa có được vị trí thuận lợi, ngẩng cao đầu, khoản phí này đã vượt qua giá trị vốn có của nó.

Nói sơ qua về cuộc đàm phán với nước M, Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca, hỏi: “Hôm nay con đi chơi ở đâu? Làm gì vậy?”

Giang Thiên Ca nhún vai, đáp: “Cũng không làm gì ạ.”

Cô thở dài nói: “Chỉ là tự dưng con phát hiện có một đóa hoa đào không biết mọc từ lúc nào, con vừa mới ngắt nó đi rồi.”

Giang Viện Triều cứ tưởng Giang Thiên Ca đang nói theo nghĩa đen, ông hơi nhướng mày hỏi: “Hoa đào ở thành phố Hải đã nở rồi à?” Bây giờ là tháng Chạp, hoa đào bình thường phải qua Tết mới nở chứ?

Mặc dù ông cũng chẳng hiểu nổi tại sao hoa đang đẹp lại bị cô ngắt.

Giang Thiên Ca: “Hoa đào ở thành phố Hải chưa nở, hoa đào của con nở rồi.”

Tiếp đó, cô kể chuyện của Hoàng Trình Hạo.

“…Bọn trẻ bây giờ sao lại thế nhỉ?”

“Nó mới mười bảy tuổi đầu, đang tuổi ăn tuổi học, nhiệm vụ chính bây giờ là phải học tập cho tốt. Không lo học hành cho tử tế lại còn nghĩ đến chuyện yêu đương…”

Nhìn Giang Thiên Ca cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, Giang Viện Triều khẽ nhếch mép, ông bóc mẽ: “Không phải con cũng đâu lớn hơn bao nhiêu, còn chưa gì đã sớm nói chuyện yêu đương với Lục Chính Tây rồi còn gì?”

Giang Viện Triều mỉm cười nói: “Con đừng có tự vả vào mặt mình như thế.”

“…”

Giang Thiên Ca nghẹn họng, cô chớp chớp mắt che giấu vẻ lúng túng, ho khan một tiếng rồi biện minh: “Tuy tuổi tác sinh lý của con nhỏ, nhưng con đã trưởng thành rồi, tuổi tâm lý của con lớn lắm, có khi còn lớn hơn cả bố đấy.”

Giang Viện Triều nhìn cô từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Ừ, con trưởng thành rồi, vậy sau này đừng làm nũng với bố nữa…”

“Đấy là hai chuyện khác nhau.” Giang Thiên Ca cong mắt cười hì hì nói: “Con mãi mãi là con của bố mẹ.”

Giang Viện Triều: “…”

Giang Thiên Ca đảo mắt, nói tiếp: “Hơn nữa, bố không thấy con xử lý chuyện này rất tốt sao? Con đã có bạn trai rồi, mấy cái hoa đào không biết mọc từ đâu lên thì phải chặt đứt ngay.”

Nói xong, cô còn dạy dỗ Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang Viện Triều, con thấy trong những chuyện tương tự, bố xử lý không bằng con, bố nên học hỏi con nhiều hơn.”

Giang Viện Triều tuy tuổi không còn trẻ nhưng đào hoa cũng chẳng ít, trước đó có bà Giang, Giang Hướng Mai muốn mai mối cho ông, rồi đến nữ phục vụ của khách sạn Bắc Kinh.

Loading...