Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 369
Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:53:34
Lượt xem: 13
Về mặt công việc, Đức Âm vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió, thành thạo. Lúc mới vào trường dạy học, chưa từng xuất hiện tình huống vì áp lực lớn mà ảnh hưởng đến trạng thái cơ thể, hiện tại càng không.
“Chờ lát nữa tôi sẽ nói chuyện với con bé...”
Phương Thủ Nghĩa còn chưa nói hết lời, chợt nghe trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng “Ầm”, dừng một giây, nghe ra âm thanh tựa hồ là từ phòng của Phương Đức Âm phát ra, Phương Thủ Nghĩa biến sắc, ba bước gộp thành hai bước chạy lên lầu.
“Đức Âm...”
Nhìn thấy sắc mặt Phương Đức Âm tái nhợt, ánh mắt mê mang, bộ dạng thất hồn lạc phách, trong lòng Phương Thủ Nghĩa run lên.
Ông không dám hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ cẩn thận vỗ lưng Phương Đức Âm, nhẹ giọng trấn an cô: “Đức Âm, không sao, không sao...”
Cho đến khi sự mờ mịt trong đáy mắt Phương Đức Âm dần dần rút đi, vẻ mặt từ từ khôi phục bình thường, Phương Thủ Nghĩa mới dám lên tiếng hỏi: “Đức Âm, làm sao vậy?”
Phương Đức Âm nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, cô mấp máy môi, im lặng một lát, mới thấp giọng nói: “Anh, em... Vừa rồi... Có một giấc mơ...”
Ánh mắt Phương Thủ Nghĩa khẽ động, ông trấn an cười cười, sau đó ôn nhu hỏi: “Mơ thấy gì?”
Nhận thấy Phương Đức Âm sa sút cảm xúc, ông lại bổ sung: “Đừng sợ, giấc mơ đều ngược lại với hiện thực.”
Mơ thấy gì?
Trên mặt Phương Đức Âm lại lộ vẻ mê mang, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “... Em cũng không biết trong mơ xảy ra chuyện gì...”
Hai ngày nay, cô đều mơ cùng một giấc mơ “trống rỗng”. Trong mơ, cô không nhìn thấy gì, không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong mơ trống rỗng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô biết, trong mơ không phải là không có chuyện gì phát sinh.
Hơn nữa, cô có thể cảm giác được, chuyện phát sinh trong mơ, nhất định là vô cùng quan trọng đối với cô.
Mỗi lần tỉnh mộng, trong lòng cô, giống như bị người ta khoét đi một mảng, đau đớn, cô cảm nhận được một loại cảm giác ngột ngạt giống như bị tuyệt vọng cùng đau khổ vô biên bao phủ.
Trong mơ, nhất định là đã xảy ra một chuyện vô cùng quan trọng đối với cô.
Phương Đức Âm cau mày, cố gắng nhớ lại giấc mơ vừa rồi, muốn tìm kiếm thông tin từ trong mộng cảnh trống rỗng mờ mịt kia.
Nhưng mặc kệ cô có cố gắng nhớ lại như thế nào, cũng không tìm được bất cứ manh mối nào.
Trong mơ, ngoại trừ trống rỗng, vẫn là trống rỗng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-369.html.]
Nhìn thấy trên mặt Phương Đức Âm hiện lên vẻ nôn nóng cùng đau khổ, Phương Thủ Nghĩa vội vàng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô: “Đức Âm, không sao, không sao, không biết xảy ra chuyện gì thì đừng nghĩ nữa. Chỉ là mơ thôi, giấc mơ đều ngược lại với hiện thực...”
Biết Phương Thủ Nghĩa lo lắng cho mình, Phương Đức Âm cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cô cố gắng mỉm cười, thử nhiều lần, mới có thể nở một nụ cười gượng gạo, “Vâng, em biết rồi.”
“Được, biết là được.” Phương Thủ Nghĩa cũng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.
...
Thượng Hải.
Giang Viện Triều, Trương Kiếm Ba vẫn còn đang cùng Michael bên phía nước M thương lượng, Giang Thiên Ca không có việc gì làm, nghĩ đây là Thượng Hải, là một trong những thành phố phát triển ngoại thương tốt nhất hiện nay, có bán rất nhiều thứ.
Còn nửa tháng nữa là đến Tết. Hiện tại cô rảnh rỗi, có thể đi dạo khắp nơi, mua quà Tết cho mọi người nhà họ Giang và nhà họ Phương.
Nghe Phương Hành Xuyên nói, trước đó Hoàng Dao Dư có hỏi cô nhiều lần, muốn rủ cô cùng đi chơi, nhưng cô bận rộn, vẫn luôn không có thời gian nhận lời.
Cho nên, lần này muốn đi dạo phố mua sắm, Giang Thiên Ca liền hỏi Hoàng Dao Dư một tiếng, hỏi cô ấy có muốn đi cùng hay không.
Hoàng Dao Dư không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Có, có chứ! Mình rất muốn đi!”
“Thiên Ca, cậu muốn đi mua sắm sao? Có nhiều đồ cần mua không? Có cần mình gọi thêm người đến giúp cậu xách đồ không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cách điện thoại, cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của cô ấy, Giang Thiên Ca cười cười, nói: “Không cần phiền phức như vậy...”
Hoàng Dao Dư lập tức nói: “Không phiền, không phiền chút nào, là em trai mình, trường học của em ấy đang nghỉ, đang rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, vừa hay có thể để nó đến giúp chúng ta xách đồ!”
Giang Thiên Ca: “...”
Cậu đúng là một người chị tốt.
“Được, vậy làm phiền em trai cậu.”
Nhà họ Giang và nhà họ Phương đều đông con cháu, cô cần mua không ít đồ, Giang Viện Triều, Lục Chính Tây đều bận rộn, không rảnh đi giúp cô xách đồ. Nếu Hoàng Dao Dư đã nhiệt tình gọi em trai cô ấy đến, cô cũng không từ chối.
“Mình thay mặt cậu cảm ơn em trai cậu trước nhé, nói với cậu ấy là trưa nay mình mời cậu ấy ăn cơm.”
Hoàng Dao Dư cười tủm tỉm, gật đầu lia lịa, “Ừm ừm.”
Cúp điện thoại, Hoàng Dao Dư chạy chậm lên lầu, trực tiếp đẩy cửa phòng em trai, “Hoàng Trình Hạo, đi, đi dạo trung tâm thương mại với chị.”
Cậu nam sinh tên Hoàng Trình Hạo đang ngồi xếp bằng trên giường chơi điện tử, chẳng buồn ngẩng đầu lên mà từ chối: “Em không đi đâu.”