Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 363
Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:53:22
Lượt xem: 21
Nhìn thấy phản ứng của Giang Viện Triều và Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca càng thêm tò mò: “Lục Chính Tây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Thiên Ca ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Chính Tây hỏi: “Phương Hành Xuyên không phải nhỏ tuổi hơn anh sao, sao anh lại đánh không lại cậu ấy?”
Lục Chính Tây lớn hơn Phương Hành Xuyên hai tuổi.
Nếu như là ở độ tuổi mười mấy tuổi, chênh lệch một hai tuổi, thân hình cùng thể lực của hai người khả năng khác biệt không lớn, đánh nhau thắng thua, toàn bộ dựa vào kỹ xảo cùng năng lực của mỗi người, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, ai thua ai thắng đều có khả năng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng mà, dựa theo thời gian tính toán, thời điểm Lục Chính Tây và Phương Hành Xuyên đánh nhau, Phương Hành Xuyên lớn nhất cũng chỉ bốn năm tuổi, Lục Chính Tây sáu bảy tuổi.
Sáu bảy tuổi và bốn năm tuổi, khác biệt rất lớn. Trừ khi là dáng dấp nhỏ gầy, nếu không, đứa trẻ sáu bảy tuổi, đánh với đứa trẻ bốn năm tuổi, chắc chắn là chiến thắng áp đảo.
Cô thật sự không hiểu, tại sao Lục Chính Tây lại thua Phương Hành Xuyên?
Thấy Lục Chính Tây không trả lời mình, biểu cảm ngược lại càng thêm kỳ quái, Giang Thiên Ca chọc chọc cánh tay anh, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm anh, thúc giục nói: “Lục Chính Tây, anh mau nói xem lúc ấy anh bị đánh thua như thế nào?”
“Bị đánh thua, anh có khóc không?”
Lục Chính Tây: “...”
Nhìn thấy ánh mắt Lục Chính Tây né tránh, trên mặt dường như còn hiện lên một vệt ửng đỏ, Giang Thiên Ca kinh ngạc há to miệng.
Cô tiến sát lại gần, đến trước mặt Lục Chính Tây, trong mắt lóe lên vẻ thích thú: “Anh thật sự khóc sao?”
Nhìn bộ dạng không đạt mục đích sẽ không bỏ qua của Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây bị cô khiến cho ánh mắt lảng tránh, biểu cảm ngại ngùng, Giang Viện Triều được dịp cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca lập tức chuyển mục tiêu sang ông: “Ba! Ba biết chuyện bọn họ đánh nhau mà! Ba kể cho con nghe tình huống như thế nào đi!”
Giang Viện Triều nhìn Lục Chính Tây, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu nói: “Ừ, ba biết.”
“Ba, ba nói mau!”
Thật ra, sự việc cũng rất đơn giản, chính là hai đứa trẻ con tụ lại chơi với nhau, trong lúc chơi xảy ra xô xát, sau đó liền đánh nhau.
Lục Chính Tây bởi vì lớn hơn hai tuổi, cao hơn Phương Hành Xuyên, động tác cũng nhanh nhẹn hơn Phương Hành Xuyên, lúc mới đánh nhau, đúng là Lục Chính Tây chiếm ưu thế, dễ dàng chế ngự Phương Hành Xuyên.
Mà lúc đó Phương Hành Xuyên, tuổi tuy nhỏ, nhưng tính khí lại không nhỏ. Bị thua, cậu bé không khóc, mà âm thầm suy nghĩ cách phản kích.
Cậu bé thừa dịp Lục Chính Tây ngồi xuống nhặt đồ chơi, chạy đến sau lưng Lục Chính Tây, sau đó nhảy dựng lên, nhắm mắt bổ nhào vào người Lục Chính Tây...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-363.html.]
... À... Rồi sao nữa ạ?
Nhìn thấy ánh mắt mở to của Giang Thiên Ca hiện lên vẻ khó hiểu, Giang Viện Triều buồn cười, ông giải thích: “Lúc nhỏ Hành Xuyên, tương đối...”
Giang Viện Triều nghĩ nghĩ, nghĩ ra một từ: “Tương đối tròn trịa.”
Phương Hành Xuyên khi còn bé, là một cậu bé mũm mĩm đáng yêu.
Giang Thiên Ca: “...”
“... Vậy nên, Phương Hành Xuyên lấy thể trọng áp đảo, Lục Chính Tây là bị Phương Hành Xuyên đè khóc sao?”
Giang Viện Triều: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vẫn chưa thỏa mãn, cô còn xoay người về phía Lục Chính Tây xác nhận: “Anh thật sự bị Phương Hành Xuyên đè khóc sao?”
Nhìn Giang Thiên Ca áp sát mặt vào, Lục Chính Tây: “...”
Ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, anh che miệng ho một tiếng, đang định lên tiếng, thì thấy Giang Thiên Ca ngẩng mặt lên, cười ha ha.
“Ha ha ha... Lục Chính Tây, hồi bé hai người, sao mà buồn cười thế? Ha ha ha...”
Trong đầu Giang Thiên Ca đã hiện lên cảnh tượng kia: Cậu bé mũm mĩm Phương Hành Xuyên, cắn răng, cố gắng nhảy cao, bổ nhào vào người Lục Chính Tây.
Mà Lục Chính Tây bị đè, cảm nhận được cảm giác như núi Thái Sơn đè xuống, biểu cảm nhỏ đầu tiên là ngơ ngác, không thể tin được, sau đó uất ức, mếu máo khóc.
Đặc biệt là, hiện tại, hai nhân vật chính này đều đã cao lớn, anh tuấn đẹp trai, thân phận và hình tượng trước mặt mọi người cũng không hề tầm thường, một người mặc vest bảnh bao, một người mặc quân phục.
Lại liên hệ họ với cảnh tượng đánh nhau khôi hài như vậy, lại có một loại cảm giác vui mừng khó hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca càng vui vẻ, cô cười ngả nghiêng, hoàn toàn không có ý định giữ chút mặt mũi cho bạn trai mình.
“Tiểu Giang, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Nghe thấy tiếng cười của cháu từ xa rồi.”
Lý Chí Quân đi tới, nhìn thấy Giang Thiên Ca cười ha ha, ông cũng không nhịn được nở nụ cười: “Có chuyện gì tốt sao?”
Ông hạ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là đoạn ghi âm kia đã làm xong rồi?” Cách lúc bọn họ kết thúc cuộc họp cũng chưa được mấy tiếng, động tác của Giang Thiên Ca đã trở nên nhanh như vậy sao?
Chuyện xấu của Lục Chính Tây, một mình cô cười nhạo là được rồi, trước mặt người ngoài, vẫn là nên hết sức bảo vệ hình tượng cho anh. Giang Thiên Ca cố gắng kìm nén nụ cười trên mặt, cười híp mắt nói chuyện với Lý Chí Quân, chuyển dời sự chú ý của ông.