Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-03-26 05:53:08
Lượt xem: 20
Quân đội Trung Quốc thật sự đủ tàn nhẫn, đủ... quỷ quyệt. Vậy mà có thể nghĩ ra được cái cớ “chọc phá tổ ong” vừa xảo trá vừa kỳ quái như vậy.
Phương Hành Xuyên thu hồi vẻ thích thú trong mắt, nhìn lướt qua chỗ những người đại diện Trung Quốc đang ngồi. Khi nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt anh dừng lại vài giây.
Anh nhận ra Giang Viện Triều.
Giang Viện Triều, chồng trước của cô.
Trước đây, Giang Viện Triều thích đọc sách, viết chữ và trò chuyện cùng cô, không hề thích những thứ liên quan đến vũ lực. Không ngờ, sau khi họ rời khỏi Trung Quốc, ông ta lại đi lính, trở thành quân nhân.
Nếu cô nhìn thấy Giang Viện Triều như vậy, có lẽ cô sẽ...
Phương Hành Xuyên hơi nhíu mày, ngăn dòng suy nghĩ trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Viện Triều một lượt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình như trước đây anh từng nghe chú út nói, Giang Viện Triều đã có gia đình mới.
Vì chuyện này, cách đây không lâu, chú út dường như đã cố ý đến Bắc Kinh một chuyến, nói là muốn đi tìm Giang Viện Triều để tính sổ.
Không biết kết quả như thế nào, có tính sổ được hay không?
Khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở châu Âu, vì công việc và lệch múi giờ, nên gần như không liên lạc với chú út. Có lẽ lát nữa anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Phương Hành Xuyên đang định gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa, thì cảm giác dường như có người đang nhìn mình.
Ngước mắt lên nhìn, thì thấy người đang nhìn mình là một cô gái.
Một cô gái có đường nét và ngũ quan khá quen thuộc.
Phương Hành Xuyên sững người.
Thấy Phương Hành Xuyên đã phát hiện ra mình, Giang Thiên Ca cũng không né tránh, thoải mái gật đầu nhẹ với anh, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Phương Hành Xuyên: “...”
...
Ra khỏi hội trường, Giang Thiên Ca đi vệ sinh. Lúc đi ra, cô nhìn thấy một người đang đứng ở hành lang. Rõ ràng là đang đợi cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-356.html.]
Cuối cùng, Giang Thiên Ca mở lời trước: “Tôi cảm thấy anh có chút giống với một người tôi quen.”
Nhìn Giang Thiên Ca, sắc mặt Phương Hành Xuyên có chút phức tạp, dừng một chút rồi mới nói: “Tôi cũng cảm thấy, cô có chút giống với một người tôi quen.”
Giang Thiên Ca liền hỏi: “Anh biết Phương Thủ Nghĩa sao?”
Phương Hành Xuyên gật đầu: “Biết, ông ấy là chú của tôi.”
Giang Thiên Ca cũng gật đầu: “A, thật trùng hợp. Chúng ta đụng phải họ hàng rồi. Phương Thủ Nghĩa nói ông ấy là cậu của tôi.”
Xác nhận được đây là gặp được họ hàng của mình.
Giang Thiên Ca cười cười, đưa tay ra, giới thiệu khá trịnh trọng: “Xin chào, tôi là Giang Thiên Ca.”
Ánh mắt Phương Hành Xuyên dừng lại trên tay Giang Thiên Ca một giây, sau đó cũng đưa tay ra, đặt lên tay cô một cái rồi buông ra, “Xin chào, tôi là Phương Hành Xuyên.”
Anh khẽ liếc mắt, bổ sung: “Sau này cô có thể gọi tôi là... anh bảy.”
Anh xếp hạng thứ bảy trong nhà, Giang Thiên Ca là con gái của cô út, nói chính xác thì họ là họ hàng, Giang Thiên Ca phải gọi anh là “anh họ”, nhưng mà... gọi là “anh bảy”, cũng không có vấn đề gì lớn.
Nói xong, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn về phía Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca nhìn anh, tò mò hỏi: “Nhà họ Phương các anh, có phải rất để ý đến loại xưng hô bối phận này không? Ví dụ như, đối với bậc trưởng bối hoặc là người lớn tuổi hơn, nhất định phải phải phép phải lễ mà gọi, không thể có chút bất kính nào sao?”
“Không có.” Phương Hành Xuyên lắc đầu, “Sao cô lại hỏi như vậy?”
Sợ Giang Thiên Ca hiểu lầm, anh vội vàng nhấn mạnh: “Nhà chúng tôi rất dân chủ và cởi mở.”
“Ồ.” Giang Thiên Ca gật đầu, lại hỏi: “Vậy tại sao anh và cậu đều là lần đầu tiên gặp mặt, vừa biết là họ hàng với nhau, đã muốn tôi gọi hai người là cậu với anh rồi?”
Giang Thiên Ca nhớ tới trước đó, bởi vì cô không gọi “cậu”, Phương Thủ Nghĩa đã tỏ thái độ khó chịu với cô, nên cô nhịn không được mà đánh giá:
“Anh không cảm thấy, hai người như vậy là hơi nóng vội sao? Quá mức nhiệt tình rồi? Nếu tôi là người nhút nhát hướng nội, nói không chừng đã bị hai người dọa chạy mất rồi.”
Tuy rằng nhút nhát hay hướng nội đều không phải là cô, chỉ có thể là cô dọa người ta chạy chứ không có khả năng người khác dọa chạy cô. Thế nhưng phong cách của người nhà họ Phương, đúng là có chút khác người.
Nghe Giang Thiên Ca nói, Phương Hành Xuyên nghĩ lại bản thân, cảm thấy mình có vẻ hơi nóng vội thật.
Anh có thể tự nhiên tiếp nhận Giang Thiên Ca như vậy, chờ mong cô gọi anh là “Anh bảy”, không phải vì anh là người dễ làm quen, không đề phòng người khác, hay là vì cái gì khác.
Mà là bởi vì Giang Thiên Ca rất giống với cô út, cho nên, anh không cần phải tiếp xúc nhiều với Giang Thiên Ca cũng đã có cảm giác thân thiết rồi.