Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:26:57
Lượt xem: 37

Tối nay, sau khi hạ được máy bay, đến lượt Giang Viện Triều và những người khác phải thức trắng đêm để làm việc.

Ngay cả Lý Chí Quân, người chủ động xin được làm cua cho Giang Thiên Ca, vừa cho cua vào nồi chưa được bao lâu đã bị người ta gọi đi.

Quá trình hạ máy bay đã rất gian nan, nhưng việc xử lý hậu quả như thế nào, làm sao để có lợi nhất cho đất nước cũng là một vấn đề nan giải không kém.

Tiếp theo, họ sẽ phải đấu trí, đấu lực với nước M trên mọi phương diện.

Dựa vào những hành vi bá đạo, vô lại trước đây của nước M, rất có thể bọn chúng sẽ giở trò ăn vạ, muốn bọn chúng trả giá, họ nhất định phải lên kế hoạch trước, chuẩn bị sẵn sàng các chiến lược đối phó.

Sau khi cua hấp xong, Giang Thiên Ca để dành cho mình mấy con, số còn lại cô đều bảo đầu bếp mang đến tòa nhà văn phòng.

Chiếc máy bay của nước M đến vào buổi tối, đúng vào giờ cơm chiều, hầu hết mọi người đều đang ăn cơm ở nhà ăn, nghe thấy tiếng máy bay, tất cả đều lập tức bỏ đũa xuống, chẳng mấy ai ăn được no.

Chắc chắn tối nay ai nấy đều phải thức trắng đêm, còn phải vất vả lắm.

Vì vậy, ngoài cua, Giang Thiên Ca còn bảo đầu bếp chuẩn bị thêm nhiều món khác để mang sang.

Sắp xếp xong mọi việc, ăn cua xong, Giang Thiên Ca liền về phòng ngủ bù.

Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng thức khuya dậy sớm, thiếu ngủ trầm trọng. Mặc dù tình hình hiện tại không cho phép cô ngủ li bì một giấc, nhưng ít nhiều gì cũng phải ngủ bù một chút.

Vì trong lòng vẫn còn lo lắng, nên sáng sớm hôm sau Giang Thiên Ca đã thức dậy, cô đến tòa nhà văn phòng trước. Bên trong, mọi người đều đang hối hả làm việc, ai nấy đều bận tối mặt tối mũi.

Thấy không ai rảnh rỗi để ý đến mình, Giang Thiên Ca chào Trịnh Văn Hoa một tiếng rồi đi tìm Vương Quang Quý.

Trương Kiếm Ba và những người khác ở tòa nhà văn phòng đã thức trắng đêm.

Vương Quang Quý và mọi người trên máy bay cũng chưa ai chợp mắt, trong mắt ai cũng đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng không một ai kêu ca thán hay chùn bước.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, mắt Vương Quang Quý sáng lên: “Đồng chí Tiểu Giang, cô đến xem cái này đi, cô có cách nào sao xuất hết dữ liệu bên trong ra không?”

Vương Quang Quý đang cầm một thiết bị dày cộp như cục gạch, bên trên cắm đầy dây dợ đủ màu sắc, hình như là thiết bị lưu trữ dữ liệu bay của máy bay và một số dữ liệu mật.

Giang Thiên Ca quan sát một chút rồi nói: “Để tôi thử dùng chương trình giải mã xem sao.”

Vương Quang Quý kết nối thiết bị lưu trữ với máy tính, Giang Thiên Ca thao tác trên bàn phím vài phút, sau đó chỉ vào màn hình đã được mở khóa: “Xong rồi.”

“Sao có thể nhanh như vậy?” Nghe Giang Thiên Ca nói, Vương Quang Quý vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù biết Giang Thiên Ca rất giỏi về máy tính, nhưng nhìn cô chỉ mất chưa đầy mười phút đã dễ dàng giải quyết được vấn đề mà bọn họ đã nghiên cứu gần một tiếng đồng hồ, ông vẫn cảm thấy thật khó tin.

Giang Thiên Ca giải thích: “Thiết bị này cần có mật khẩu mới có thể mở. Vừa rồi tôi dùng một chương trình để nó tự động thử các tổ hợp chữ và số khác nhau, liên tục thử nghiệm cho đến khi tìm được đúng mật khẩu.”

Nghe vậy, Vương Quang Quý bừng tỉnh đại ngộ, gật gù.

Vẻ mặt ông bỗng trở nên kích động: “Đồng chí Tiểu Giang, những mật mã khác, không biết cô có thể giải được không?”

Vương Quang Quý ghé sát tai Giang Thiên Ca, nói nhỏ.

Nghe vậy, Giang Thiên Ca suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không chắc, nhưng tôi có thể nghĩ cách thử xem.”

“Tốt, tốt, tốt!” Vương Quang Quý liên tục gật đầu, vui mừng khôn xiết: “Chờ khi nào về Bắc Kinh, tôi sẽ đến tìm cô!”

Bởi vì nhiệm vụ phân tích hệ thống và công nghệ của chiếc máy bay bên Vương Quang Quý rất gấp rút, mà bên Trương Kiếm Ba cũng không có ai đến tìm, nên Giang Thiên Ca ở lại máy bay giúp đỡ Vương Quang Quý đến tận chiều tối mới xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô vừa nghĩ đến những lời Vương Quang Quý vừa đi về phía nhà ăn, lúc đi qua một bãi đất trống thì nghe thấy tiếng huýt sáo rất côn đồ, mang đầy ý đồ xấu.

Giang Thiên Ca cau mày, vẻ mặt sa sầm, nhìn về phía phát ra tiếng huýt sáo.

Cách chỗ cô đứng khoảng mười mét là một hàng rào sắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-351.html.]

Bên kia hàng rào, một người đàn ông da trắng, tóc vàng đang đứng, hai má đỏ ừng, trên tay cầm chai bia.

Thấy Giang Thiên Ca nhìn qua, gã đàn ông kia lại huýt sáo một tiếng khiêu khích, sau đó dựa người vào hàng rào, vừa uống bia vừa nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt dâm dục.

Giang Thiên Ca biết, gã đàn ông này chính là phi công lái chiếc máy bay AP-3, Joseph.

Giang Thiên Ca cụp mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, lát sau, cô giả vờ tò mò, bước về phía hàng rào.

Người đi theo sau Joseph thấy vậy liền cau mày.

Giang Thiên Ca lặng lẽ ra hiệu bằng tay bảo anh ta im lặng, sau đó giả vờ tò mò nhìn Joseph, cố ý dùng tiếng nước ngoài nhưng pha lẫn giọng địa phương rất nặng hỏi: “Ông là người nước ngoài à?”

Bởi vì hôm qua Joseph đã nghe thấy giọng cô, mặc dù là giọng nói đã được ngụy trang, nhưng để đề phòng gã liên hệ giọng nói hôm qua với cô, Giang Thiên Ca cố ý nói ngọng nghịu, khiến giọng mình nghe trẻ hơn.

Nghe thấy giọng cô, vẻ mặt Joseph càng trở nên bỉ ổi hơn: “Chào em, em bao nhiêu tuổi rồi? Em đã từng thử qua đàn ông nào chưa? Muốn anh cho em biết thế nào là cảm giác của người phụ nữ trưởng thành không?”

Nói xong, Joseph cười ha hả.

Giang Thiên Ca âm thầm siết chặt nắm đấm, ghi thù gã ta vào lòng.

Tên biến thái c.h.ế.t tiệt, mày cứ chờ đấy.

Giấu kín suy nghĩ trong lòng, Giang Thiên Ca giả vờ như không hiểu, tiếp tục nhìn gã ta với vẻ tò mò: “Tiếng nước ngoài của tôi không tốt lắm, tôi chỉ biết chào hỏi thôi.”

Để Joseph tin tưởng, cô cố ý dùng sai ngữ pháp và từ ngữ, khiến câu nói của mình càng thêm lủng củng.

Thấy vậy, Joseph càng được nước lấn tới, buông lời thô tục.

Giang Thiên Ca âm thầm đếm xem gã ta đã nói bao nhiêu câu.

...

Rời khỏi hàng rào, Giang Thiên Ca tối sầm mặt mũi đi tìm Giang Viện Triều.

“Bố, tiếp theo bố có tính toán gì không? Nếu như con muốn đánh Joseph, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của bố sao?”

Giang Viện Triều nhíu mày, “Sao vậy? Có phải cậu ta đã làm gì không?”

Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt Giang Viện Triều lập tức trở nên âm trầm.

Giang Thiên Ca không muốn để cho Giang Viện Triều biết Joseph nói những lời ô uế, cô hàm hồ nói: “Không sao, con chỉ thấy hắn ta không vừa mắt. Có thể đánh không?”

Giang Viện Triều không yên lòng mà truy vấn: “Thật sự là bởi vì nhìn hắn ta không vừa mắt?”

Giang Thiên Ca: “Ừm, thật đấy. Con nghe nói hắn ta vẫn luôn hành hạ đồng chí chăm sóc mình, đưa ra các loại yêu cầu cố tình gây sự, nhìn không thuận mắt, liền muốn đi đánh hắn ta một trận. Vừa vặn con đã rất lâu không đánh người, liền muốn đi đánh hắn ta một trận cho đã.”

Giang Viện Triều: “...”

Muốn nói lại thôi một lát, Giang Viện Triều liền nói: “Bố giúp con hỏi đồng chí Trương một chút.” Việc này, cần báo cáo với Trương Kiếm Ba.

Nghe được lời Giang Viện Triều nói, Trương Kiếm Ba nhìn Giang Thiên Ca, suy nghĩ một lát, liền gật đầu nói: “Có thể đánh, nhưng phải chú ý đúng mực, cũng không được để lại nhược điểm.”

Giang Thiên Ca nghiêm túc gật đầu.

Cô không chỉ không để lại nhược điểm, còn muốn để Joseph dính phải một thân mùi hôi thối. Sau này chỉ có thể là loại thối rữa.

Trước khi rời đi, Giang Thiên Ca hỏi Giang Viện Triều mượn một máy ghi âm.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, lại đi tìm Lương Hạo, nói kế hoạch trong lòng mình cho anh ta.

Nghe được kế hoạch của Giang Thiên Ca, lại nghe nói Trương Kiếm Ba đồng ý, Lương Hạo sảng khoái đáp: “Được! Anh làm!”

Loading...